Chồng Cũ Xin Tự Trọng

Chương 57: Minh oan




- Cô Tư Nhĩ, tôi bắt được cô ta rồi, hiện đang đưa đến nhà hoang... – trợ lí Lâm thoải mái khoe chiến công mới làm được cho Tư Nhĩ.

Tư Nhĩ nghe được tin này vui mừng vô cùng, vội vội vàng tự mình lái xe đến khu nhà hoang Trợ lí Lâm đang nói.

Để bắt được cô gái này trợ lí Lâm đã tốn không ít công sức từ việc vây bắt ở bên ngoài đến cả việc lục lọi ở bên trong côi nhi viện mới có thể bắt được cô ta, ngay cả mấy tên côn đồ lực lưỡng hay những tên gian manh trước kia trợ lí Lâm từng lục sục tìm kiếm, tất cả bọn họ đều không thể sánh với cô gái trông có phần nhỏ người này.

- Tha cho tôi... tha cho tôi đi mà... mấy người bảo tôi làm cái gi tôi cũng đều sẽ làm, chỉ cầm mấy người tha cho tôi. – cô ta khóc lóc cầu xin, giọng nói y hệt Tư Nhĩ, phải nói Anna có thể tìm được người như thế đúng là rất đáng nể.

Trợ lí Lâm dửng dưng không chút xao động gì với lời van xin kia của cô ta, mấy lời cầu xin thế này anh ta anh ta đã nghe đủ nhiều rồi nên từ lâu đã chẳng còn chúng cảm xúc gì nữa. Thương cảm sao? Sao có thể thương bọn họ chứ? Nếu bọn họ tự biết thương mình thì ngay từ đầu không nên đồng ý với Anna gây khó dễ cho Tư Nhĩ rồi, nói thế nào vẫn là tự chuốc họa vào thân, yên ổn không muốn.

- Xin anh... xin anh đấy... – cô gái kia vẫn không thôi van xin.

Vốn ban đầu còn nghĩ là người bản lĩnh thế nào, ai ngờ lại chỉ là một co thỏ nhát gan, chưa làm gì đã sợ hãi van xin đủ đường.

- Bịt miệng cô ta lại. – Trợ lí Lâm điệu bề trên ra lệnh cho mấy tên thuộc ha của mình, hoàn toàn ngó lơ lời cầu xin thảm thiết của cô gái đang bị trói ở kia. Có điều giọng cô ta giống với Tư Nhĩ quá nên anh nghe có hơi khó chịu nên bắt buộc phải sai thuộc hạ bịp miệng cô gái kia lại, chứ anh vẫn thích nghe giọng sếp mình đầy uy lực ra lệnh hơn, chứ kiểu khóc lóc yếu ớt thế này... anh nghe không nổi.

Một lát sau, sau cuộc gọi của Trợ lí Lâm, Tư Nhĩ đã có mặt ở nhà hoang, khí chất tiểu thư ngút ngàn đi vào, khiến cho mấy tên thuộc hạ không khỏi rời mắt nhìn cô chăm chú.

- Là cô ta? – Tư Nhĩ bỏ kính râm,khuôn mặt xinh đẹp lộ diện hoàn toàn.

- Chính là cô ta, tôi chắc chắn là hôm đó cô ta là người đã nói chuyện với Anna ở trong phòng chờ... – Như Nguyệt nhanh nhảu lên tiếng xác nhận.

Nói về hận, Như Nguyệt hận cô ta nào có kém gì Tư Nhĩ? chỉ tại cô ta với Anna mà đến giờ Như Nguyệt vẫn chưa thể ly hôn với Văn Quảng rồi đi tìm lại tình yêu của đời mình.

- Tôi ... tôi xin lỗi cô, tôi sẽ khong giúp Anna hại cô thêm bất cứ lần nào nữa đâu , tôi hứa đấy! – cô gái kia quỳ rạp xuống đất, liên tục dập dập đầu xin lỗi cô.

Tư Nhĩ nghe Như Nguyệt nói còn không tin có người có giọng giống mình như vậy, nhưng hôm nay có cơ hội nghe trực tiếp thế này, cô công nhận là giọng quá giống với giọng cô rồi, nếu không phải là đang tỉnh táo có lẽ ngay cả cô cũng sẽ tưởng nhầm đây là giọng nói thật của mình mất.

- Giọng giống tôi thật đấy? cô kiếm được bao nhiêu tiền từ cái giọng này? Đủ để cô liều mình hại tôi sao? – Tư Nhĩ mỉm cười, nụ cười như không cười, đằng đằng sát khí.

Như Nguyệt đứng cạnh đó thầm trầm trồ.

Đúng là vợ nào chồng đó, cái điệu nham hiểm này sao mà giống nhau như thế? Cô gái kia chắc sẽ thảm lắm đây...

- Không đâu. Tôi là bị tình thế ép buộc nên mới phải làm liều chứ tôi đời nào dám động đến người cao quý như cô? Xin cô, độ lượng tha cho tôi một lần, lần sau tôi thề là không dám tái phạm như thế nữa đâu? – cô gái nhát gan kia bị điều cười quỷ dị của Tư Nhĩ làm cho phát hoảng, ngoài xin lỗi với thề non hẹn biển không tái phạm nữa thì không thể nói được lời nào khác.

- Nói hay lắm! – Tư Nhĩ khen như không khen, mà thà rằng cô không khen có khi cô gái kia còn đỡ sợ hơn đấy!

- Tôi thực sự không dám nữa đâu, cô tha cho tôi đi mà, bảo tôi làm tâu làm bò gì tôi cũng sẽ là hết... tha cho tôi, được không?- cô ta bò lại, ôm lấy chan Tư Nhĩ.

Tư NHĩ vẫn chưa muốn dừng lại, trực tiếp đá mạnh vào người cô ta.

- Sao lúc trước khi hại tôi thê thảm như vậy cô không nghĩ đến chuyện sẽ tha cho tôi?

- Lúc đó con tôi đang cần tiền để phẫu thuật gấp, tôi không thể không chấp nhận làm theo lời Anna, nếu không làm con tôi sẽ chết mất... – cô gái đó quỳ rạp xuống cầu xin, nước mắt rơi lã chã, nhá nhem đủ moi bùn đất ở trên mặt.

Tư Nhĩ nhìn ra cô ta không phải đang nói dối để lừa cô, chưa kể cô ta còn thường xuyên ra vào trại tẻ mồ côi, điều này có thể lý giải cho việc lí do một kẻ không nơi cư trú rõ ràng như cô lại ra vào đó.

- Thôi được rồi... – Tư Nhĩ không tiếp tục dọa cô ta nữa, trực tiếp vào vấn đề chính, vấn đề quan trọng nhất đối với cô lúc này.- Tôi sẽ tha cho cô, nếu như cô đồng ý theo tôi tới nhà Anna một chuyến, trước mặt truyền thông nói ra hết mọi chuyện, chi tiết, rõ ràng, rành mạch. Cô thấy sao? – Tư Nhĩ nói với tốc độ khá chậm, đặc biêt còn nhấn mạnh ở những từ quan trọng.

- Tôi tôi đồng ý, mọi chuyên tôi sẽ nói không thiếu gì, chỉ cần cô tha chô tôi và... và... – nói đến đây cô gái kia hơi do dự.

Cô không thích sự ngập ngừng của cô ta vào lsc này. Vừa nãy dọa cô ta chưa đủ sao?

- Nhưng Anna đang cho người theo dõi con trai tôi, chỉ cần tôi làm ra chuyện gì không vừa ý cô ta thì cô ta sẽ giết con tôi mất. Tôi... tôi... – cô gái bất lực chỉ biết khóc. Cô ta muốn cầu xin được tha đâu phải vì tiếc cái mạng rách này của cô ta? Thứ cô ta lo lắng là tính mạng của con trai cô ta, xin được thả vì muốn chăm sóc cho con trai, thế mà bây giờ không nói thì không được thả và như vậy sẽ đồng nghĩa với việc không ai chăm sóc cho con trai cô ta, nhưng nếu bây giờ nói ra thì con tra cô ta sẽ khôn được yên với Anna.

Xem ra đành phải mất công thêm chút nữa rồi...

- Trợ lí Lâm! Cho người đưa thằng bé ra khỏi côi nhi viện, trực tiếp đưa đến Lam Gia chăm sóc cẩn thận, chu đáo...

- Đã đưa thằng bé ra khỏi côi nhi viện rồi, bây giờ sẽ đưa nó tới biệt thự Lam Gia theo lời cô. – trợ lí Lâm vốn đã lo liệu chuyện này từ trước, trước khi bắt được cô gái này thì đã bắt lấy con trai cô ta rồi, nhưng mục đích trước đó không phari là cứu thằng bé khỏi người của Anna mà tính lấy thằng bé ra làm con tin nếu như cô gái này cố tình bỏ trốn.

- Làm tốt lắm, nhanh đưa về biệt thư Lam Gia cho cô đây an tâm làm việc cho tôi đi... – Tư Nhĩ nhìn thẳng mắt cô gái kia, ra lệnh cho trợ lí Lâm.

Cô gái đó vì thế mà cũng có cơ hội được nhìn thẳng vào trong đôi mắt to, đen láy của Tư Nhĩ, tuy là bây giờ đôi mắt ấy đang toát lên sự nguy hiểm tột cùng nhưng sâu trong đáy mắt đó chính là bản chất lương thiện đang bị giấu đi một cách kín kẽ.

- Chỉ cần đảm bảo con trai tôi an toàn, tôi sẽ nói ra toàn bộ sự thật, đồng thời cung cấp cả video chúng tôi đưa tiền và thỏa thuận với nhau...

Không ngờ được còn có chuyện tốt thế này, Tư Nhĩ nở nụ cười, thích thú nhìn cô gái trước mặt

- Cô có ghi lại sao?

- Tôi vốn sợ Anna sẽ nuốt lời nên có cẩn thận ghi lại video phòng trừ trường hợp dùng đến, nếu bây giờ cô đã đảm bảo an toàn cho con trai tôi, tôi sẽ toàn tâm toàn ý giúp cô.

Tư Nhĩ vô cùng trước thái độ chịu khó hợp tác này của cô ta, có điều vẫn muốn hỏi thêm...

- Nếu như tôi không giữ lời, không bảo vệ con tai cô chu toàn thì sao?

Nhìn thẳng vào mắt Tư Nhĩ, cô gái kia thôi không còn khóc nữa mà thay vào cực kì chắc chắn mà trả lời.

- Cô sẽ không làm hại thằng bé đâu, niềm tin của một người mẹ đã nói với tôi điều đó!

Tư Nhĩ trước giờ ghét nhất là bị nhìn thấu tâm tư, bị Văn Quảng nhìn thấu tâm tư đã đành, bây giờ còn bị một người phụ nữ tầm thường thế nào đoán trúng suy nghĩ, Tư Nhĩ mỉm cười nhưng không chút niềm vui nào, giọng nói lạnh lẽo nói.

- Đừng bao giờ tỏ ra hiểu tôi, bởi tôi ghét nhất là những kẻ như thế đấy!

- Tôi xin lỗi... –cô gái kia lập tức quay lại làm thỏ con, vừa rồi dám bật dậy nói ra suy nghĩ của Tư Nhĩ, cô ta chính là ăn phải gan hùm mật gấu rồi mà.

- Thằng bé đã được đưa đến Lam gia và có người chăm sóc cẩn thận. – vừa nói trợ lí lâm vừa đưa điện thoại ra trước mặt cô gái kia...

Trông điện thoại là hình ảnh cậu bé đang chơi đùa cùng với một đống đồ chơi cùng với đó còn có một người giúp việc ngồi đó chơi cùng cậu, cả con mèo yêu quý của Tư Nhĩ cũng ở đó làm thú vui đùa cho cậu bé.

- Thấy rồi chứ? Cả con mèo của tôi cũng cho con cô chơi đùa, cô thấy như vậy đã đủ mãn nguyện rồi chứ?

Cô gái mỉm cười, mãn nguyện nở nụ cười, nhìn nụ cười nở trên môi con trai, cô ta cũng thấy vui lây, từ lúc sinh ra tới giờ thằng bé còn chưa một lần được chơi nhiều món đồ chơi như thế...

- Ô... – Như Nguyệt ô lên một tiếng. con mèo này không phải hôm đó cô ta đã mua để cho Trần Thư nhưng về sau Trần Thư không nhận rồi Văn Quảng đã cho người đem nó đi đâu đó, hóa ra là đem nó cho Lam Tư Nhĩ.

Tư Nhĩ biết vì sao Như Nguyệt lại ô lên như thế, vội hối lỗi nhìn cô ta.

Được lắm Lam Tư NHĩ, tôi tính con mèo vào sổ nợ cô nợ tôi, bắt cô giúp đỡ tôi với Trần Trung, lần này xem cô từ chối kiểu gì? Bình thường còn dám giấu nó ở trên phòng à? Hay sao tôi sang mấy lần mà không thấy? – Như Nguyệt âm mưu ở trong đầu, nhìn chằm chằm Tư Nhĩ.

.

Thỏa thuận xong xuôi, Tư Nhĩ với Trợ lí Lâm, Như Nguyệt cùng một đám vệ sĩ, lái xe đến biệt thư nhà Anna.

ở đây đám phong viên đã vây kín tự bao giờ chờ săn tin. Hôm nay Tư Nhĩ cô sẽ tiễn cả nhà bọn họ lên trang nhất của mọi tờ báo, để xem bọn họ trụ nổi thế nào đây? Hừ, mấy ngày nay dám khó dễ với cô đủ đường, bây giờ cô sẽ trả lại hết cho bọn họ, trả cả gốc lẫn lãi không thiếu một tí ti.

Đầu tiên Tư Nhĩ vô nhẹ hai tay, đám vệ sĩ lập tức dựng máy chiếu, máy tính,... chuẩn bị phát lên đó đoạn video chứng minh Lam Tư Nhĩ cô là bị vu oan như thế nào. Cái vỗ tay thứ hai là trợ lí Lâm dẫn người vào, cái vỗ tay thứ ba, Như Nguyệt tung về phía phóng viên một tập tài liệu Tư Nhĩ đã đặc biệt chuẩn bị từ trước, là bằng chứng chứng minh mấy năm nay công ty của John đã làm ăn phi pháp.

Văn Quảng lặng lẽ ở trong đám đông ngắm nhìn người con gái anh yêu, miệng hài lòng nở nụ cười. Hóa ra cô còn có thể làm nhiều chuyện như thế, thế mà anh còn muốn ra tay giúp đỡ cô? Nếu cô thực sự để anh làm thì chắc là anh đã không thể làm được nhiều thế này rồi.

- Tôi không ngờ là cô ấy còn đi trước chúng ta mấy bước như vậy? – trợ lí Lý ở bên lên tiếng thán phục.

Lần đầu tiên anh ta thua trong một cuộc điều tra như thế này...

- Người phụ nữ lọt vào mắt tôi, quả nhiên không hề tầm thường... – Văn Quảng tranh thủ khoe vợ.

Trợ lí Lý gật đầu thừa nhận, một phát không những có thể minh oan cho bản thân mà còn có thể hủy hoại danh dự và sự nghiệp của một gia tộc lớn, người làm được như thế thử hỏi có mấy ai?

- Nhưng vẫn không thể không kể đến tên trợ lí Lâm bên cạnh cô ấy nữa, trong vụ điều tra tung tích của cô gái kia, anh ta đã nhanh tay hơn tôi một bước, không để tôi tìm ra vị trí của cô ta trước anh ta được. – trợ lí Lý vẫn luôn rất nể phục năng lực của trợ lí Lâm nhưng lần này anh ta khâm phục hoàn toàn luôn, không nói gì nổi nữa.

- Tên đó đích thực là rất giỏi, không phải là trợ lí, anh ta nên là người đứng đầu mới phải... tôi cũng từng muốn chiêu mộ anh ta nhưng tiếc là ông Lam quá cao tay, hớt được người tài tôi nhắm tới...

- Anh tiếc sao? – trợ lí lý nhìn sếp mình.

- Trước đó có nhưng bây giờ thì không. để anh ta bên cạnh cô ấy, giúp cô ấy phát triển, cũng tốt.

- Vâng.

- Đoạn video cuộc trò chuyện của Anna với Cẩm Vân nữa, chúng ta đem đến góp vui đi. – Văn Quảng lãnh đạm nói, mắt không rời khỏi Lam Tư Nhĩ đang ngông cuồng đứng ở kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.