Chồng Cũ Xin Tự Trọng

Chương 51: Ngay cả anh cũng không tin tôi




- Lam Tư Nhĩ cô đứng lại đó giải thích rõ cho tôi. Chuyện này là sao? – Văn Quảng đột ngột từ bên ngoài cửa bước vào, nghiêm túc hỏi Tư Nhĩ.

Thấy anh cũng đang nghi ngờ mình, Tư Nhĩ chỉ nhìn anh một cái, không nói không rằng định cứ thế rời đi. Cô biết rõ quan hệ giữa anh và Anna rất tốt vậy nên việc anh tức giận với cô thế này cũng là điều dễ hiểu thôi. Nhưng hành động không tin tưởng cô thế này của anh, thực sự làm cô quá thất vọng về anh. Ngay cả việc tin nhầm người và bị phản bội cũng không làm cô phải thất vọng như thế.

- Đứng lại đó cho tôi, cô đừng tưởng cứ khăng khăng nói mình không làm thì bản thân cô chính là vô tội, việc cô làm đã rõ ràng như thế rồi, cô đừng nghĩ chúng tôi sẽ bỏ qua cho cô. – Cẩm Vân không thể ngồi yên nổi nữa, đứng dậy lên tiếng cảnh cáo Tư Nhĩ.

Cẩm Vân vốn dĩ đang có thiện cảm rất tốt với Tư Nhĩ sau cuộc gặp với cô ở bờ hồ nhưng hôm nay chút thiện cảm đó chẳng còn lại gì, chỉ bởi Cẩm Vân đang thực sự cho rằng người gián tiếp gây ra tai nạn cho Anna chính là cô.

- Các người làm được gì thì cứ việc làm, việc tôi không làm không bao giờ tôi nhận. – Tư Nhĩ thẳng thừng nói.

Dứt lời lập tức rời đi. Văn Quảng nhìn Tư Nhĩ rời đi, nhưng cô còn chưa đi khuất anh đã chạy lại và kéo tay cô đi ra xe của anh để nói chuyện riêng. Anh muốn tin cô nhưng anh cần cô cho anh một lời giải thích rõ ràng chứ không phải kiểu qua loa cho có thế này.

- Nói đi! – Văn Quảng giọng ra lệnh. Ánh mắt anh dán chặt lên người cô, khao khát muốn nghe cô giải thích rõ cho anh.

Nhưng cô lại không hề giải thích bất cứ điều gì với anh, điệu bất cần nói.

- Anh tin tôi hại cô ta thì chính là tôi hại cô ta, tôi nói vậy đúng ý anh chưa?

- Lam Tư Nhĩ em... – Văn Quảng vô cùng phẫn nộ với câu trả lời này của Tư Nhĩ.

Còn Tư Nhĩ lại cho rằng anh đang không tin mình nên chẳng muốn giải thích gì hết, mặc kệ anh muốn suy nghĩ về mình thế nào cũng được, cô không muốn quan tâm tới. Bởi lẽ nếu thực sự tin tưởng cô thì anh đã không hỏi cô những câu hỏi đầy sự nghi ngờ thế này rồi.

- Giờ tôi xin phép đi được rồi chứ? – Tư Nhĩ lạnh lùng nói, sau đó mở cửa xe.

Văn Quảng đời nào chịu để cô bỏ đi dễ dàng như thế? Anh với lấy tay đang mở cửa của cô, kéo chặt cửa lại. Tư Nhĩ khó chịu muốn vùng ra nhưng anh lại giữ chặt lấy hai tay cô chỉ bằng một tay, tay còn lại nhanh chóng bật chế độ ngả ghế. Cả người cô bây giờ nằm gọn gàng dưới thân anh. Trước đây anh chưa từng có hành động như thế với cô. Điều này khiến cô có chút sợ anh.

- Anh muốn làm gì? Mau bỏ tôi ra. Bằng không tôi không tha cho anh đâu. – Tư Nhĩ lo lắng buông lời đe dọa anh.

Nhưng mấy lời đe dọa này của cô anh nào có nghe lọt tai được từ nào? Trái lại còn kích thích anh muốn làm gì đó với cô hơn.

- Em nghĩ tôi muốn làm gì với em bây giờ? Mà nếu như tôi làm gì đó thật thì em nghĩ em có thể không tha cho tôi? Em muốn tính toán với tôi bằng phép tính nào? – Văn Quảng ghé sát tai cô, khẽ thì thầm.

Hồi trước cô cũng chừng chứng kiến anh làm như này với mấy cô tình nhân. Và bây giờ anh đang làm lại điều này với cô? Anh coi cô rẻ mạt đến vậy ư? Rẻ chỉ bằng đám nhân tình kia của anh thôi sao? Thật ghê tởm.

- Đừng coi tôi như đám nhân tình rẻ rách của anh... – Tư Nhĩ cố bật ngườ dậy, lấy đầu mình đập mạnh vào đầu anh, một cú đau điếng.

Nhân lúc đó cô nhanh chóng vùng hai tay ra và đạp anh ngã khỏi ghế. Văn Quảng bị cô đạp xuống, không gian xe lại chật chội, nhất thời khiến anh không thể đứng lên được. Đúng là thảm quá mà. Ngoài Tư Nhĩ ra không một cô gái nào dám cự tuyệt anh thế này. Bọn họ muốn trèo lên giường anh còn không được nữa mà.

- Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi và cũng đừng bao giờ coi tôi giống như đám tình nhân của anh, tôi thực sự có thể tính toán với anh đấy! Bằng bất cứ phép tính nào tôi muốn. – Tư Nhĩ chưa bao giờ gay gắt như thế này, chỉ bởi anh đang động chạm đến lòng tự trọng và nhân phẩm của cô nên đã khiến cô tức giận tới mức thế này đây.

Văn Quảng không có ý định đứng dậy nữa, thích thú ngắm nhìn dáng vẻ gay gắt này của cô.

- Nói đi. Em có thể làm gì tôi?

- Đến lúc đó anh khắc biết. – Tư Nhĩ lần nữa mở cửa xe.

Văn Quảng lần này không kéo cửa lại nữa, nói cách khác chính xác hơn thì là anh không thể làm như vậy được.

- Nói cho tôi, em có phải người gây ra tai nạn cho Anna không? Dù câu trả lời của em có là gì tôi đều sẽ tin em, miễn là em trả lời thật cho tôi biết, được không? – anh kiên nhẫn hỏi cô lần cuối, lần cuối muốn nghe cô đính chính lại chuyện này.

- Vậy nếu như tôi nói không nhưng mọi thứ đều chứng minh là có anh có tin tôi không? – Tư Nhĩ thản nhiên hỏi lại Văn Quảng. Thấy anh do dự không trả lờ ngay, cô xem như đã có được câu trả lời cho mình rồi. – Câu trả lời của tôi... như anh nghĩ.

Tư Nhĩ không muốn dàng thời gian để chứng minh một việc bản thân cô không làm. Cô cũng biết chắc anh sẽ không tin cô đâu nên càng không muốn nhiều lời giải thích với anh làm gì. Hôm nay cô thất vọng như thế là đủ rồi. Vốn cô còn nghĩ anh sẽ tìm hiểu kĩ mọi chuyện nhưng không, anh không tìm hiểu gì cả, anh giống với mọi người, chỉ tin điều anh muốn tin chứ không hề muốn tin cô.

- Tức là em đang tự nhận?

- Tùy anh nghĩ. – Tư Nhĩ lạnh lùng buông lời, bước xuống xe.

Vào lúc quay lại đóng cửa xe giúp anh, cô vô tình trông thấy chiếc vòng anh đang đeo. Cô nắm chặt tay. Không phải bảo là rác là vớ vẩn sao? Sao bây giờ lại đeo?

- Chiếc vòng đó... – Tư Nhĩ định lên tiếng nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra lời nào cả.

- Muốn đòi lại chiếc vòng này sao? Hay thấy tôi đeo nó không hợp? – Văn Quảng tháo chiếc vòng ra khỏi tay và dơ ra trước mặt cô.

- Anh hà cớ gì phải đeo nó?

- Tôi đeo nó vì nó là quà em tặng tôi nhưng hôm nay, câu trả lời của em làm tôi quá thất vọng, lẽ ra tôi nên nhìn ra em xấu xa như thế này từ sớm rồi mới phải. – nói rồi, Văn Quảng thẳng thừng ném chiếc vòng xuống bờ hồ gần đó.

Tư Nhĩ nhìn theo chiếc vòng, vào giây phút chứng kiến nó rơi xuống mặt hồ và nước bắn tung lên một ở giữa hồ, trái tim cô thắt lại một nhịp không rõ vì sao.

- Vốn còn tưởng em khác, hóa ra cũng chỉ như vậy... – Văn Quảng không ngần ngại buông lời không hay nói về cô.

Xem như không nghe thấy, Tư Nhĩ vẫn làm ra cái vẻ như chẳng có gì nhìn Văn Quảng. Tuy rằng cô không nói lời nào nhưng lại giống như đang nói rất nhiều điều với anh.

- Tư Nhĩ... – trợ lí Lâm từ đằng xa gọi tên cô, Tư Nhĩ vừa rồi đã gọi cho anh ta đến đón mình, thấy trợ lí Lâm, cô lập tức đi đến chỗ anh ta.

Văn Quảng nhìn theo bóng lưng cô mãi cho tới tận lúc cô bước vào trong xe cùng trợ lí Lâm mới thôi.

Điện thoại ở trong túi Văn Quảng vang lên một hồi chuông thông báo có cuộc gọi điện đến. Anh hơi cúi người, lấy điện điện thoại ra xem. Là trợ lí Lý của anh gọi đến.

- Nói đi. Việc tôi nhờ câu làm đến đâu rồi... – Văn Quảng lạnh lùng hỏi, vẻ mặt thất thần bỗng chốc biến sắc, lập tức trở lên nghiêm túc, lạnh lùng.

- Có kết quả rồi... tôi sẽ gửi qua cho anh sớm. - ở đầu bên kia trợ lí Lý chắc chắn nói.

- Tốt lắm. Chuyện này tạm thời chỉ có tôi với cậu biết thôi, kể cả có là Nam Nhật cũng không được nói. – Văn Quảng ra vẻ thần bí dặn dò trợ lí Lý.

- Tôi biết rồi thưa sếp.

.

Lam Tư Nhĩ sau khi lên xe với trợ lí Lâm, cả hai nhanh chóng trở về nhà để gặp ông Lam giải thích rõ chuyện này bởi bên phía ông John, bố của Anna đã đả động đến ông Lam. Về chuyện này, trợ lí Lâm hoàn toàn tin tưởng Tư Nhĩ sẽ không bao giờ làm loại chuyện đê hèn này nhưng anh ta lại lo rằng ông Lam sẽ không tin cô.

- Mọi chuyện sao rồi? Bên phía Cẩm Vân có làm khó cô không? – trợ lí Lâm lựa lời nói chuyện.

Tư Nhĩ ngán ngẩm thở dài một hơi, cô vẫ khó chịu khi Văn Quảng không tin mình.

- Bọn họ sao có thể làm khó gì được tôi?

- Nhưng hình như tâm trạng cô vẫn vì chuyện này làm cho ảnh hưởng? Tôi thấy cô có vẻ mệt mỏi.

- Không sao. Tôi ổn, chỉ là tôi hơi thất vọng một chút thôi... – Tư Nhĩ vu vơ nói.

Trợ lí Lâm nghe thế nghĩ rằng cô đang nhắc đến tên đã phản bội cô kia. Cái này chỉ trách anh ta, không nhìn đúng người, kiếm nhầm cho cô một kẻ rác rưởi như vậy. Nghĩ thế làm trợ lí Lâm tự thấy bản thân mình thật có lỗi, nếu anh không chọn tên kia cho Tư Nhĩ chắc chắn chuyện này đã không xảy ra, hại Tư Nhĩ phải phiền lòng thêm. Đã thế tiếp theo đây về giải thích với ông Lam thế nào cũng là một vấn đề vô cùng nan giải với cô.

- Lỗi tại tôi, tôi đã hơi bất cẩn khi chọn anh ta theo cô, đúng là không thể chỉ nhìn mặt mà suy đoán con người được. – trợ lí lâm lựa lời muốn xin lỗi Tư Nhĩ.

Thế nhưng cô căn bản không quá để ý chuyện này đến như thế, dẫu sao chuyện đã rồi, không phải chỉ một mình trợ lí Lâm mà ngay đến cả cô cũng bị cái vẻ ngây ngốc thật thà của tên kia làm cho mất cảnh giác. Nói vậy lại có thấy bản thân mình thật đáng xấu hổ làm sao? Bình thường nhìn ai cô cũng đều nhìn bằng con mắt đầy kĩ lưỡng và cẩn trọng nhưng khi nhìn những người ở bên cạnh mình, cô lại nhìn họ bằng ánh mắt khá chủ quan.

- Chuyện này đừng nhắc đến nữa, tên kia phản bội tôi, tôi tự có cách đáp trả hắn, còn anh thay vì áy náy với tôi về chuyện này thì có thể giúp tôi tìm ra kẻ đứng sau giật dây tên kia, tôi phải khiến những kẻ động đến tôi trả giá đắt, không để bất kì kẻ nào có suy nghĩ là Lam Tư Nhĩ tôi dễ bắt nạt được. – Tư Nhĩ nói.

- Tôi biết rồi, nhất định tôi sẽ giúp cô tìm ra kẻ đứng sau chuyện này. – trợ lí Lâm chắc chắn nói, anh ta cũng giống Tư Nhĩ, không muốn tha cho kẻ đứng sau những chuyện này. – Còn chủ tịch Lam? Lát nữa cô sẽ nói chuyện với ông ấy làm sao? – trợ Lí Lâm lo lắng hỏi Tư Nhĩ

Trái với Trợ lí Lâm, Tư Nhĩ không có vẻ gì lo lắng về chuyện này, vì đâu cô lại phải lo lắng? Cô có một niềm tin sắt đá rằng ông bà Lam tin cô mà. dù cho cả thế này không tin cô thì ông bà Lam vẫn sẽ tin tưởng cô. Ông bà đã từng nói như thế và cô cũng tin ông bà, tin bố mẹ của cô.

Trở về nhà họ Lam, Tư Nhĩ bình tĩnh bước vào bên trong. Trợ lí Lâm cũng đi theo ngay sau cô để lát nữa còn tiện giải thích mọi chuyện với ông Lam nếu như ông có hỏi đến.

- Con về rồi à? – ông Lam dịu dàng hỏi, dáng vẻ ôn nhu không hề tức giận nhìn Tư Nhĩ.

- Vâng ạ. – Tư Nhĩ ngoan ngoãn đáp lại lời ông.

Bà Lam thấy cô vội chạy lại xem xét cô một lượt từ trên xuống dướt một cách kĩ lưỡng. Lúc nãy gọi điện cho trợ lí Lâm bà nghe tin cô đến gặp bọn người của Cẩm Vân nên hết sức lo lắng cho cô, tới nỗi không sao ngồi yên nổi, bây giờ được thấy cô an toàn trở về thế này bà yên tâm hơn rồi, nhưng vẫn phải xem kĩ mới được.

- Con không sao chứ? Bọn họ có làm gì con không? – ánh mắt bà Lam lộ rõ vẻ lo lắng.

- Con gái mẹ mà ai bắt nạt cho nổi chứ! – Tư Nhĩ tươi cười nói cho bà yên tâm.

Ông Lam cũng lo lắng cho cô chẳng khác gì vợ mình nhưng vì là đàn ông nên ông không tỏ rõ cảm xúc ra như vợ mình, chỉ bảo.

- Con không sao là được rồi. – ông Lam dịu dàng với Tư Nhĩ bao nhiêu thì khi nói với trợ lí Lâm nghiêm túc bấy nhiêu. – Chuyện này cậu giải thích làm sao? Tôi nghe nói người là do cậu tìm cho con gái tôi.

- Đúng là tại tôi bất cẩn, để nhầm kẻ xấu ở bên cô Tư Nhĩ, về chuyện này tôi xin tự nhận trách nhiệm về mình, đồng thời sẽ sớm tìm ra kẻ đứng sau, thưa chủ tịch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.