Chồng Cũ Xin Tự Trọng

Chương 39: Tôi ghen đấy




Vất vả một hồi lâu mới có thể dẫn Trần Thư ra cửa, Nam Nhật thật không ngờ người con gái này lại có sức vùng vẫy mạnh tới vậy, bao lâu nay anh trông dáng người cô có chút mảnh khảnh còn nghĩ cô rất yếu đuối. Bây giờ thế này thật chẳng giống như anh nghĩ gì cả.

- Trần Thư, em nghe anh, chúng ta lên xe, anh đưa em về… nào. - Nam Nhật cố gắng giữ thẳng người Trần Thư đứng dậy, trong khi đó cô cứ liêu xa liêu xiêu chẳng chịu đứng yên.

- Không!!! Anh là ai mà đòi đưa tôi về? Vô phép tắc!!! - Trần Thư quát lớn sau đó lại cười khì khì. Dáng vẻ của người say rượu nhiều lúc thật khiến không biết phải nói sao luôn, chỉ có thể câm lặng.

Nếu là người khác nhìn vào thì chắc chắn sẽ nói rượu đã làm cho Trần Thư hoá điên khùng rồi nhưng Nam Nhật lại không cảm thấy Trần Thư lúc này điên khùng gì hết, ngược lại còn rất đáng yêu nữa là đằng khác. Nụ cười tươi trông mới ngọt ngào làm sao? Cứ thế bảo sao anh rơi vào lưới tình của cô bao nhiêu lâu nay rồi mà mãi vẫn không tài nào thoát ra khỏi nó được. Chỉ có điều là anh cứ nhút nhát mãi không chịu thổ lộ ra tình cảm của mình với cô nên mới khiến đoạn tình cảm này mãi vẫn chỉ là đơn vậy đó.

- Anh là Nam Nhật, bạn thân anh trai em, em không nhìn ra sao? - Nam Nhật cười lại giải thích với Trần Thư.

Trần Thư nheo đôi mắt nhìn người đàn ông bên cạnh mình. Trong đầu bấy giờ mới lờ mờ nhận ra anh. Vội nhảy lên bá lấy cổ anh.

- Là anh Nam Nhật vui tính đó phải không? Ha ha… đúng thật rồi này! Mà sao anh lại ở đây? Người đẹp trai tối đến ở bên ngoài muộn không tốt đâu… có thể bị mấy cô gái mê trai cướp sắc đấy!- Trần Thư lèm nhèm nói, trong lúc nói còn diễn tả hành động như vồ lấy con mồi bằng hai tay.

Cảm thấy crush mình lúc say quá đỗi dễ thương rồi, Nam Nhật không tài nào giấu nổi nụ cười với cô. Cô vậy mà lại còn lo anh ở ngoài sẽ bị ta cướp sắc trong khi khả năng cao người bị cưới sắc là cô chứ chẳng phải anh.

- Anh có đẹp như anh trai em đâu mà lo bị cướp sắc? Thôi ngoan! Để anh đưa em về… - Nam Nhật dịu dàng đỡ lấy người Trần Thư một tay mở cửa xe, một tay cố gắng để cô vào nhưng khổ nỗi là cô cứ bám chặt lấy người anh lên không tài nào anh để cô ngồi vào trong xe được.

- Em không về. Về là bị bố mắng em không về. Anh chở em về nhà anh thì em mới về cơ. - Trần Thư không kiểm soát bản thân, nói ra lời này không chút suy nghĩ.

- Sao em lại về nhà anh được? Anh trai em biết sẽ xử tội anh mất. Hay anh đưa em vào khách sạn… - Nam Nhật nói câu này với ý nghĩ chả có gì nhưng cứ thấy cấn cấn thế nào ấy, còn chưa kịp ngại ngùng thì Trần Thư đã la lên.

- Được đấy! Chúng ta vào khách sạn đi. Em thấy ở đó vẫn là tiện nhất!

- Suỵt, em nhỏ tiếng chút.

Nam Nhật thẹn thùng đỏ cả mặt, biết là cô đang say nên mới nói thế nhưng lời này sao có thể nói to thế được? Sao chả có người nghĩ một nam một nữ vào khách sạn là để làm chuyện đó? Thật là…. Sáng mai thức dậy Trần Thư nhớ tới đoạn vừa rồi chắc là lần sau không dám tới đây nữa mất, có thể còn từ mặt anh luôn.

- Ai cho cậu đi với một tên đàn ông vào nhà nghỉ? Cậu trở lên trơ trẽn như vậy từ bao giờ thế? Từ bao giờ cậu lại thành ra không chút giá trị gì thế này? - Ngô Quang Đức không rõ từ đâu xuất hiện đi tới kéo Trần Thư vào trong người anh ta.

- Bỏ tôi ra!! - Trần Thư tuy đang say nhưng cô vẫn nhận ra người vừa mới kéo mình là ai lập tức vùng ra. Chạy lại ôm lấy Nam Nhật.

Nam Nhật còn đang tính kéo cô lại ai ngờ chẳng phải mất chút công sức gì Trần Thư đã tự sà vào lòng anh.

Chuyện tình cảm của Trần Thư dành cho Ngô Quang Đức, Nam Nhật cũng không phải không biết, thậm chí còn có rất nhiều lần trực tiếp nghe được Trần Thư tâm sự về chuyện này. Và cũng chính bởi vì biết cô đã người trong lòng nên anh dù cho có thích cô tới nhường nào đi chăng nữa thì vẫn không thể tỏ tình được.

- Để anh đưa em về…. - Nam Nhật tỏ ra không quan tâm tới Ngô Quang Đức, chỉ dịu dàng dìu Trần Thư lên xe.

- Bỏ cậu ấy ra. Anh là gì mà đòi đưa cậu ấy về? - Ngô Quang Đức giận dữ đẩy Nam Nhật ra khỏi người Trần Thư.

- Thế cậu là gì mà đòi đưa cô ấy về? - Nam Nhật tỏ rõ sự khó chịu khi Ngô Quang Đức đã năm lần bảy lượt làm Trần Thư phải đau lòng mà bây giờ lại còn đứng đây nói muốn đưa cô về.

- Tôi là bạn… - Ngô Quang Đức hơi khựng lại, không thể nói hết câu.

- Tôi lại nghe nói cậu đã không còn muốn làm bạn với cô ấy nữa rồi mà nhỉ? Nếu thế thì người không có tư cách đưa cô ấy về chính là cậu đấy! Còn tôi. Tôi là được nhờ để đưa cô ấy về…. - Nam Nhật chưa kịp nói hết câu Trần Thư đã nói tiếp.

- Là cậu không cần tôi, nói không muốn liên quan tới tôi thì bây giờ tôi đi với ai thì liên quan gì tới cậu? - Trần Thư đau lòng nói lớn.

- Trần Thư! Cậu đừng làm loạn nữa. Mau đi về với tôi. Anh ta không phải kẻ tốt đẹp gì đâu. - Ngô Quang Đức lại gần giữ lấy tay cô.

Nam Nhật thấy thế lập tức giữ tay Ngô Quang Đức, không cho anh ta có cơ hội kéo Trần Thư đi.

- Ai nói anh ấy không tốt? Anh ấy đẹp trai lại còn vui tính, chiều chuộng tôi, không như cậu, lúc nào cũng ghét bỏ tôi. Anh ấy còn không bao giờ nói tôi trẻ con, trơ trẽn hay tính cách xấu xa,… anh ấy còn đang đeo túi giúp tôi nữa kìa, còn cậu. Cậu chỉ biết bảo tôi xách đồ cho cậu thôi.

- Cậu…

- Cậu Ngô Quang Đức xin cậu đừng làm phiền chúng tôi.

- Anh chỉ là một trợ lý nhỏ bên cạnh Văn Quảng thôi, lấy quyền gì mà ra lệnh cho tôi?

- Có thể cậu mới về lên không biết. Tôi không phải trợ lí của Văn Quảng, chức vụ của tôi đường đường là phó giám đốc của tập đoàn Trần Gia, hiện tại hợp đồng Ngô Gia đang xin hợp tác còn đang đợi tôi xét duyệt đấy! - Nam Nhật lạnh lùng cảnh cáo Ngô Quang Đức.

Bình thường mọi người vẫn hay nghĩ rằng Nam Nhật là trợ lí của Văn Quảng nhưng anh trước giờ chưa từng quan tâm tới chuyện này , có điều hôm nay anh bắt buộc phải quan tâm tới nó rồi.

- Anh… - Ngô Quang Đức cứng họng không thể nói được gì.

- Tốt nhất để tôi đưa cô ấy đi ngay bây giờ. Bằng không bản hợp đồng kia tôi trực tiếp nói không hợp tác với Ngô Gia ngay tại đây đấy!

- Anh dám công tư không phân minh?

- Đây không phải là công tư không phân minh mà là thái độ của cậu không tốt trước, ngay đến cả chức vụ của tôi, người sẽ trực tiếp bàn bạc hợp đồng với cậu cậu còn nhầm thì nhiêu đó thôi là đủ để tôi loại công ty của cậu.

Dứt lời, Nam Nhật lập tức dẫn Trần Thư vào xe , không đợi câu trả lời từ Ngô Quang Đức. Tên này trước giờ vẫn luôn hống hách như vậy, không chỉ Nam Nhật, mà Văn Quảng cũng không ưa cách làm việc của cậu ta, hợp đồng kia từ lúc gửi tới đã bị cho ra chuồng gà từ lâu rồi chứ làm gì còn cơ hội chờ xét duyệt?

Còn Ngô Quang Đức sau khi nhìn thấy Trần Thư ở bên cạnh Nam Nhật mà bản thân lại không thể làm gì thì đã vô cớ tỏ ra tức giận không rõ nguyên do từ đâu. Nam Nhật với Trần Thư nói đúng, không phải là bản thân anh ta không muốn liên quan đến Trần Thư trước sao? Sao vừa rồi lại không kiềm chế được mà quan tâm đến Trần Thư như vậy? Là kiểu quan tâm theo thói quen hay sao? Hay còn là vì lí do gì khác?

Anh ta không biết. Càng nghĩ lại càng đau đầu vì không tài nào giải thích được hành động vừa rồi của mình.

- Điên mất thôi. – Ngô Quang Đức tức giận đạp mạnh vào xe của mình.

.

Cùng lúc đó, trong quán Bar, tình trạng của Tư Nhĩ với Văn Quảng cũng không khác bên ngoài là mấy khi mà Văn Quảng đang phát điên lên khi Tư Nhĩ đã gọi cho Trần Trung chứ không phải gọi cho anh. Mặc dù chỉ là cô vì say nên mới gọi nhầm nhưng cô không giải thích và còn tỏ ra rất muốn chọc ghẹo cho anh ghen thêm lúc nữa.

- Lam Tư Nhĩ, em mau tỉnh táo lại rồi giải thích cho tôi mau. Vì sao không thể gọi cho tôi mà lại gọi cho tên mù đó? Em coi thường tôi đến vậy sao? – Văn Quảng giận dữ quát mắng Tư Nhĩ, muốn cô có thể nhìn rõ xem rốt cuộc mình là ai.

- Ai đây…? - Tư Nhĩ nheo mắt nhìn người bên cạnh, liêu xiêu mãi không tài nào đứng vững nổi.

- Lam Tư Nhĩ em nhìn kĩ lại ngay cho tôi. Nói! Tôi là ai? Và là gì của em? - Văn Quảng giữ nấy hai vai Tư Nhĩ giữ cô đứng thẳng người dậy.

- À rồi... – Tư Nhĩ gật gật đầu, một tay dơ lên chỉ chỉ vào ngực anh.

- Nói!!! – văn Quảng vẫn tức giận nói chuyện với Tư Nhĩ, thế nhưng dáng vẻ tức giận đó chẳng dọa nổi cô.

- Anh là Trần Văn Quảng... là chồng... chồng cũ của tôi. – Tư Nhĩ nói xong bèn nở nụ cười đắc ý.

Vẻ mặt Văn Quảng tối sầm lại, chỉ hận không thể đánh cô một trận ra trò được. Thế mà cô vẫn còn nhởn nhơ như không, tiếp tục uống rượu, tiếp tục phiêu theo điệu nhạc, đã vậy còn hiên ngang cởi bỏ chiếc áo khoác mỏng ở bên ngoài ra. Tuy rằng bên trong cô vẫn mặc đồ chỉnh tề bởi đây vốn là trang phục đi làm của cô hôm nay nhưng Văn Quảng không chịu để yên cho cô mặc đồ như vậy khi tới chỗ thế này.

- Tôi đúng là chồng cũ của em đấy nhưng em đừng tưởng vì thế mà tôi không có quyền quản em. Mau mặc lại áo vào cho tôi. – vừa nói, Văn Quảng lại vừa mặc lại áo vào cho Tư Nhĩ.

- Nhưng... tôi nóng. Anh bị điên rồi... làm gì có ai đến đây mà ăn mặc chỉnh tề chứ? – Tư Nhĩ đẩy Văn Quảng ra, nhất định muốn cởi áo khoác ngoài.

- Mau đi về thôi. – mặc kệ sự cự tuyệt của Tư Nhĩ, Văn Quảng vẫn tiếp tục mặc áo lại giúp cô.

- Trần Văn Quảng... – Tư Nhĩ rất ít khi gọi anh bằng cả họ và tên như thế nên mỗi lần nghe cô gọi mình bằng cả họ và tên đầy đủ như vậy, Văn Quảng lại vô thức dừng vệc mình đang làm lại mà nhìn cô.

Đợi khi Văn Quảng bắt đầu nhìn mình rồi, Tư Nhĩ mới đưa ly rượu trên tay lên một hơi uống hết sạch, tiếp đó cô lại rót thêm một ly nữa cho anh nhưng không phải để anh uống rượu một cách bình thường, thay vào đó cô đã đút cho anh uống bằng đường miệng. Không biết có phải tại vì say nên cô mới như thế nữa hay không nhưng đúng là cô đã rất muốn làm vậy với Văn Quảng ngay lúc này.

Anh trước đó chưa từng chối từ những nụ hôn của cô và bây giờ vẫn vậy. Vẫn chủ động đáp lại nụ hôn của cô như trước đó đã từng...

“ực” – tiếng nuốt rượu của Văn Quảng vang lên rõ ràng bên tai cô, rõ ràng ngay cả khi ở đây đang rất ồn ào. Văn Quảng hôm nay rõ ràng có uống nhưng anh không hề uống say, với lại tửu lượng của anh còn rất tốt, làm gì có chuyện chỉ một vài ly rượu vang có thể làm anh say? Thế mà giờ đây anh lại đang không kiểm soát nổi bản thân mình, cứ mỗi lúc một muốn gần cô hơn, hôn cô mãi không muốn dừng.

Nếu không phải là Tư Nhĩ vì không thở được rồi đẩy anh ra thì có lẽ anh sẽ không thể dừng lại được hành động của mình mất.

- Em sao thế? Lúc hôn lại không biết phải thở thế nào sao? Hay để tôi dạy em chút nhé? Dễ thôi một vài lần là làm được ngay thôi. – Văn Quảng nhướn môi cười, buông lời dụ dỗ cô.

Đúng thực là lúc này cô rất dễ dụ thật bởi cô đang không tỉnh táo, còn nếu là lúc bình thường, cô chắc chắn đã cự tuyệt anh từ lâu rồi.

- Tôi sẽ để cho anh dậy tôi cái đó... nhưng mà chúng ta không danh phận anh vì lí do gì mà hôn tôi? – Tư Nhĩ có thế nào vẫn nhớ rõ việc cả hai không còn quan hệ gì, Văn Quảng lại không thích cô nhắc tới chuyện này vào lúc này bởi giờ đây anh đang cố tìm cách để ly hôn với Như Nguyệt nhanh nhất có thể rồi.

- Em có thể không nhắc tới chuyện đó không?

- Không thể. Vì chuyện rõ ràng là như vậy...

- Vậy em nói tôi nghe, quan hệ giữa em với Trần Trung là gì?- Văn Quảng cố gắng hạ giọng để nói chuyện với Tư Nhĩ.

- Anh ghen à?

- ừ. Tôi ghen đấy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.