Chồng Cũ Xin Tự Trọng

Chương 29: Đau lòng




Sự kiện ra mắt sản phẩm mới của Lam Gia được tổ chức rất hoành tráng và chỉnh chu. Quy mô rất lớn vì đây không chỉ là ra mắt sản phẩm mới mà còn là kỉ niệm năm mươi năm thành lập công ty. Riêng khâu chuẩn bị cũng mất hơn một tuần để hoàn thiện toàn bộ còn về sản phẩm mới ra mắt lần này, Tư Nhĩ cùng với toàn thể bộ phận trong công ty đã phải mất ăn mất ngủ hơn ba tháng trời để lên ý tưởng, và chọn ra những sản phẩm tốt nhất ra mắt trong đợt này.

Ngay từ khi còn sớm Tư Nhĩ đã có mặt ở hội trường tổ chức sự kiện để chỉ đạo và giám sát mọi việc, cô không muốn vào ngày hôm nay lại có chuyện không hay, hay bất cứ sự cố nào xảy ra kể cả là nhỏ nhất.

- Làm tốt lắm. – ông Lam bấy giờ cũng đã có mặt. Ông tỏ ra vô cùng hài lòng khi mọi thứ đều được chuẩn bị cẩn thận từng li từng tí như vậy.

Nhìn cô con gái đang đứng trước mặt mình, tuy rằng cô không phải con ruột của ông nhưng cô là do một tay ông nuôi lớn và kì công dạy dỗ từng chút chút một, có thể nào thì ông cũng không thể ghét cô hay coi cô là người ngoài mà đối lạnh nhạt cho được.

- Con gái còn nhiều việc làm chưa được chỉnh chu có gì mong bố bỏ qua cho con. – Tư Nhĩ tỏ ra khiêm nhường không dám nhận lời khen từ ông Lam.

- Khiêm tốn là tốt nhưng cần nên khiêm tốn đúng chỗ. Khi nào mình làm tốt thực sự mà được khen thì con hãy nhận, còn nữa chúng ta là người nhà, con làm tốt bố khen con là đúng, không cần phải quá khách sáo làm gì. Nhớ chưa? – ông Lam ôn tồn nói. Bàn tay ông dịu dàng vuốt ve mái đầu Tư Nhĩ, cưng chiều vô đối.

- Con biết rồi. Nhưng lần sau con vẫn muốn làm tốt hơn nữa. – Tư Nhĩ ngoan ngoãn vâng lời.

Mặc dù từ trước tới giờ ông Lam vẫn luôn nghiêm khắc với cô, cái gì cô làm ông cũng dùng con mắt khắt khe của mình để nhận xét, đánh giá. Nhiều lần cô tưởng mình đã làm tốt lắm rồi xong vẫn bị ông chê thì rất buồn nhưng chỉ cần là cô làm tốt thực sự, và ông cảm thấy hài lòng thì ông chắc chắn sẽ không tiếc lời khen ngợi cô.

Đối với người cha như ông Lam, Tư Nhĩ trước đó chưa từng ghét ông, bây giờ nhìn ra sự yêu thương ông dành cho mình lại càng không.

- Còn chuyện này bố muốn nói với con. – ông Lam đột nhiên nói tiếp.

Qua ánh mắt, Tư Nhĩ biết chuyện tiếp theo ông sắp nói đây chắc chắn là vô cùng quan trọng nên cô đã dùng thái độ hết sức nghiêm túc để lắng nghe ông.

- Con với cậu Trần Trung kia là sao? – ông Lam giọng nói không nhanh không chậm, thẳng thắn hỏi Tư Nhĩ, đặc biệt muốn nghe một lời nói chính thức của cô về quan hệ giữa hai người.

- Con và Trần Trung chỉ là bạn, không hơn không kém. – Tư Nhĩ thật thà trả lời.

- Vậy thì tốt, nếu chỉ là bạn quan tâm nhau một chút cũng tốt, bố không cản cấm con gì về việc này, tuy nhiên bố không muốn phải nghe những lời đồn đoán về mối về mối quan hệ của con và cậu ta. – ông Lam thẳng thắn nói ra quan điểm của mình.

Dù ông Lam có yêu thương Tư Nhĩ đến mức nào đi chăng nữa thì về vấn đề yêu đương của cô, ông vẫn không muốn nó sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát của mình. Cô đương nhiên có thể chơi và kết bạn với bất kì ai cô muốn nhưng riêng chuyện yêu đương thì tuyệt đối không. đó gần như là một điều cấm kị trong cuộc sống tiểu thư của cô từ trước tới giờ rồi.

- Con hiểu ạ. – Tư Nhĩ không phản kháng, không ý kiến, nhẹ nhàng chấp nhận nó. Không phải chấp nhận theo kiểu một thói quen.

- Con cũng không thích cậu ta mà, phải không? – ông Lam tỏ ra rất hiểu Tư Nhĩ.

- Con không chắc. –Tư Nhĩ thật thà đáp lời.

Cô đúng thực là chưa từng hiểu rõ về tình cảm bản thân dành cho Trần Trung là gì nữa. Đó có thể là cảm giác thích một ai đó nhưng nó lại không quá mãnh liệt, không quá khao khát mà chỉ đơn giản là muốn được quan tâm anh ta, đôi khi buồn thì muốn trò chuyện với anh ta một vài câu. Chỉ vậy. Có thể cô với anh ta cùng lắm cũng chỉ có thể làm bạn tâm giao với nhau mà thôi.

- Đó chỉ là cảm nắng thôi. Tin ta đi. Bởi nếu con thích cậu ta thực sự thì khi bố ngăn cấm con sẽ không cư xử nhẹ nhàng như vậy được đâu. – ông Lam ôn tồn nói. Lời ông nói dường như đã phần nào giúp cô hiểu rõ hơn về tình cảm của mình dành cho Trần Trung.

- Con cũng đoán là như thế, nhưng bố cứ yên tâm. Hiện tại con sẽ không có bất kì mối quan hệ yêu đương nào với ai đâu. Con chỉ muốn giúp bố phát triển công ty như bây giờ thôi.- Tư Nhĩ chắc chắn nói, ánh mắt hài lòng nhìn toàn bộ quang cảnh sự kiện trước mặt.

- Được. Bố tin con. – ông Lam vỗ nhẹ vai cô sau đó rời đi chỗ khác tiếp khách với một ly rượu vang trên tay.

Sau khi ông Lam rời đi thì trợ lí Lâm ngay tức thì lại gần bên Tư Nhĩ, ghé sát tai cô thì thầm.

- Kế hoạch của chúng ta đã thành công, công ty riêng của Trần Văn Quyết đã mất đi hợp đồng quan trọng, cổ phiếu của anh ta cũng đang rớt giá nghiêm trọng. – trợ lí Lâm tường thuật lại chi tiết.

Tư Nhĩ nghe thế thoáng nở nụ cười hài lòng.

- Làm tốt lắm.

- Nhưng cũng hẳn là do chúng ta làm tốt đâu. – trợ lí Lâm thật trọng nói.

- Ý anh là gì? – Tư Nhĩ hỏi lại, giọng có chút vội vàng.

- Tôi nghĩ có cả sự giúp sức bên phía của Trần Văn Quảng cùng Nam Nhật nên chúng ta mới nhanh chóng thực hiện được kế hoạch như thế. – trợ lí Lâm ngay lập tức trấn an Tư Nhĩ. – cô có cẩn tôi đi điều tra độngcơ của bọn họ không?

- Trần Văn Quảng làm việc thì dễ gì để chúng ta biết được động cơ. – Tư Nhĩ thừa hiểu kẻ mắc bệnh thích hoàn hảo quá mức như Văn Quảng đời nào lại có chuyện làm việc mà để lại dấu vết. – Không cần quá lo lắng, chuyện này tôi sẽ tự mình tìm hiểu.

- Tôi biết rồi.

- À mà... – Tư Nhĩ với gọi Trợ lí Lâm lại ngay khi anh định rời đi.

- Còn việc gì cần tôi đi làm sao?

- Thư giãn đi. – Tư Nhĩ mỉm cười nói với trợ lí Lâm. – Cậu đã vất vả nhiều hôm rồi, hôm nay tranh thủ nghỉ ngơi nhiều một chút, mấy chuyện khác để mai làm cũng không vội.

Không đợi Trợ lí Lâm đáp lại, Tư Nhĩ đã rời đi trước để tiếp những vị khách quan trọng. Dù sao thì hôm nay công việc quan trọng nhất của cô cũng là tiếp khách mà.

Trợ lí Lâm lặng lẽ đứng nhìn Tư Nhĩ mất một lúc, hài lòng nở nụ cười. Nếu không phải là có Tư Nhĩ nhắc nhở thì anh cũng quên mất rằng mình đã làm việc nhiều tuần liền mà không có nổi một ngày chủ nhật rồi. Hôm nay là thứ Ba, không phải là Chủ Nhật nhưng thôi cứ để công việc ở đó đã, hôm nay sẽ là ngày Chủ Nhật của anh.

Sự kiện ra mắt sản phẩm mới vẫn tiếp tục được diễn ra, những sản phẩm được ra mắt hôm nay nhận được đánh giá cao từ tất cả mọi người, Tư Nhĩ đứng ở dưới quan sát, cảm thấy bản thân làm việc không quá tệ tuy nhiên cô vẫn còn chút nuối tiếc vì một số sản phẩm cô tâm đắc lại không kịp hoàn thiện để ra mắt vào buổi hôm nay.

Thôi lần sau cố gắng hơn chút nữa vậy.

Cứ như thế buổi ra mắt sản phẩm mới của Lam Gia đã thành công mĩ mãn. Ngay lúc Tư Nhĩ chuẩn bi rời đi thì Như Nguyệt đã chạy lại. Thái độ hoàn toàn khác so với những lần trước.

- Chúng ta nói chuyện riêng một lát được không? Chỉ một lát thôi. – Như Nguyệt giống như cầu xin được nói chuyện hơn là yêu cầu được nói chuyện như những lần trước đó cô ta tìm cô.

- Vào xe nói chuyện? – Tư Nhĩ vẫn còn việc ở công ty nên không muốn mất thời gian đến quán cà phê hay đâu đó ngồi nói chuyện

- Được, đâu cũng được. – Như Nguyệt không quan tâm lập tức đồng ý.

Tư Nhĩ tiện tay mở cửa xe ra, để cô ta lên trước còn mình lên sau. Sau khi cả hai đã yên vị ngồi trên xe rồi cô mới yêu cầu người lái xe đi ra ngoài để lại khoảng không gian riêng cho cô cùng Như Nguyệt nói chuyện.

- Có chuyện gì? – Tư Nhĩ chủ động nói trước.

- Anh Trần Trung... cô có giữ liên lạc với anh ấy không? – Như Nguyệt khẩn khoản cầu xin.

Mấy ngày nay cô ta vì tìm cách liên lạc với Trần Trung mà đã tìm đủ mọi cách . ngay cả nhà cũ của anh cũng quay về tìm nhưng đương nhiên là Trần Trung không còn ở đó. Qua lời kể của người quanh đó, cô ta biết được Trần Trung đã cùng chuyển lên thành phố với một cô gái và cô gái đó không thể là ai khác ngoài Tư Nhĩ được.

- Tôi không biết. – Tư Nhĩ lạnh lùng trả lời.

Nhớ lại những lời Như Nguyệt nói với Ngô Quang Đức ở nhà hàng tối đó khiến Tư Nhĩ phát cáu. Cô không muốn lần nữa Trần Trung sẽ vì cô ta mà đau lòng, lúc anh đau lòng vì sự vô tình, vô nghĩa của cô ta, cô ta nào có biết? Hơn nữa cô cũng không chấp nhận việc cô ta cần thì mới tìm đến Trần Trung không cần thì dễ dàng rời bỏ anh.

- Tôi biết là cô biết, cô xem như làm ơn đi được không? nói cho tôi biết anh ấy ở đâu đi. – Như Nguyệt không chịu từ bỏ, nhất định muốn Tư Nhĩ nói cho cô ta địa chỉ của Trần Trung hiện giờ.

- Không phải là cô từ bỏ anh ấy rồi sao? Sao bây giờ còn muốn tìm anh ấy? Cuộc sống không hạnh phúc thì đi tìm anh ấy à? – Tư Nhĩ tức giận nói liền một mạch. Cuối cùng dịu giọng lại, cố giữ bình tĩnh nói. – Tôi thực sự là không biết cô ấy ở đâu cả. Đừng bao giờ tìm tôi để hỏi về anh ấy thêm lần nào nữa.

- Chỉ cần cô đồng ý nói cho tôi địa chỉ của anh ấy, cô bảo gì tôi cũng sẽ làm.

- Tôi đã bảo là tôi không biết. Dù cho hôm nay cô có làm gì thì tôi cũng không biết...

Tư Nhĩ còn chưa kịp nói dối hết câu thì điện thoại của cô đã reo lên, là Trần Trung gọi đến. Như Nguyệt nhanh mắt nhìn thấy tên danh bạ lưu là Trần Trung nên lập tức giật lấy điện thoại từ tay Tư Nhĩ, nghe máy. Tư Nhĩ thấy cô ta ngông cuồng như thế thì đã định lấy lại điện thoại nhưng nghĩ rằng: thôi đằng nào cô ta cũng nghe máy rồi. Nên cô đành thôi. Để mặc cô ta tự nhiên nghe máy, tự nhiên nói chuyện với Trần Trung bằng điện thoại của mình.

- Anh Trần Trung! – Như Nguyệt vội vã hét vào điện thoại một tiếng.

Trần Trung ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng Như Nguyệt lập tức nhận ra ngay. Đã một khoảng thời gian khá dài rồi anh không còn được nghe ba từ “ anh Trần Trung” từ miệng của cô ta nên cảm thấy khá lạ lẫm. Thấy anh im lặng không trả lời, Như Nguyệt tiếp tục nói.

- Anh trả lời em đi. Gì cũng được miễn là anh trả lời em. Em ... em muốn được nghe giọng của anh. – Như Nguyệt yếu đuối nói, nước mắt cũng bắt đầu rơi.

- Ừ. – Trần Trung lạnh nhạt trả lời cô ta.

Như Nguyệt nghe thấy cảm thấy giọng anh rất yếu, rất mệt mỏi, cô ta đau lòng khẽ mấp máy môi định nói gì đó nhưng cô ta bất lực không thể thốt ra được bất cứ một lời nào. Bao nhiêu điều muốn nói với anh trước đó, bây giờ cô ta không thể nói ra nổi...

- Em gặp anh được không?- Như Nguyệt chầm chậm nói.

Qua loa điện thoại cô ta nghe được tiếng thở dài của Trần Trung.

- Xin lỗi... – Trần Trung trả lời lại, vẫn là giọng điệu lạnh nhạt đó.

Và chỉ với hai từ “xin lỗi” đầy lạnh nhạt đó thôi của Trần Trung cũng đủ để Như Nguyệt sụp đổ hoàn toàn. Cô ta không rõ bản thân vì sao lại đau lòng như thế nữa những rõ ràng là cô ta đã rất khó chịu, rất bức bối khi anh trở lên lạnh nhạt với cô ta như thế. Lúc cô ta quyết cắt đứt mọi liên lạc với anh cô ta còn lo sợ rằng có thể sẽ tìm cách liên lạc với cô ta, làm hỏng mất cuộc sống sung sướng của cô ta. Nhưng cô ta đã sai. Trần Trung không những không liên lạc với cô mà hiện giờ còn là anh đang từ bỏ cô ta.

Bản thân mày vui không? Cô ta tự hỏi chính mình và lí trí của cô ta nói “có”. Bởi lẽ ban đầu chính cô ta muốn như vậy mà nhưng cớ sao trái tim cô ta lại nhói đau đến vậy? Ai nói cho cô ta lí do đi...

- Cô... – Tư Nhĩ thấy cô ta đang đau khổ như thế thì không lỡ nói gì cả, chỉ định khuyên cô ta bình tĩnh lại chút.

Ai ngờ cô ta lại chẳng thèm quan tâm cô là ai mà lao vào lòng cô khóc nức nở...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.