Chồng Chồng Vườn Trường

Chương 12: PN Tiểu Xu Kem Ra Đời




Đối với việc Vương Tây Minh mang thai, Kỳ Xán cuối cùng vẫn là nói rõ với ba mẹ. Rốt cuộc Kỳ Xán không thèm ở nhà trong ba ngày.

Mẹ Kỳ biết được, con trai của mình không chăm sóc tốt cho con dâu nói: "Con không cần về nhà, muốn ở bên ngoài bao lâu cũng được, ở đến khi dẫn con dâu về gặp mặt mới thôi, con tay chân vụng về, hay mẹ mời người giúp việc cho con nha. Từ từ, hay là hai đứa dọn về nhà, lúc trước mẹ mang thai cũng là được mợ cả con chăm sóc."

Mẹ Kỳ mở miệng nói một hơi, Kỳ Xán không có cơ hội chen vào.

Ở phương diện nào đó, mẹ Kỳ luôn thích tự tay làm.

"Nhà chúng ta nhiều người như vậy, không sợ buồn chán đâu."

"Đừng, chủ yếu là nhà chúng ta nhiều người, em ấy thích an tĩnh, sẽ làm phiền em ấy nghĩ ngơi."

Mẹ Kỳ ngồi xuống, nghĩ đến một chuyện rất quan trọng bèn nói cho con trai, "Này, cha mẹ người ta có thái độ như thế nào, con làm lớn bụng người ta đấy."

"Mẹ, đừng nói khó nghe như vậy."

"Chuyện này còn giấu sau, con kiếm được một người con dâu mẹ rất vui. Nhưng chuyện này em vẫn phê bình con...... Mẹ nói với mấy anh em con như thế nào, cái gì cũng phải phòng tránh, mẹ nói nhiều như vậy mấy đứa đều để ngoài tai sao."

"Ngàn vạn lần đừng học theo anh con." Mẹ Kỳ nói, đánh một cái vào vai Kỳ Dữ, một tay khác giáo huấn ba Kỳ. "Ông nhìn lại ông, còn con con làm gương cho em trai mình như thế nào."

"Con có nghe không, ngàn vạn lần phải an toàn không được học xấu theo anh con!!!" Mẹ Kỳ thấy Kỳ Xán vẫn không lên tiếng, nhịn không được lớn giọng.

"Con không có hứng thú với mấy việc này." Kỳ Dữ đỡ mắt kính, tiếp tục xem báo.

"Trời ạ, đối với việc này không có hứng thú, về sau ai dám gả cho con? Chuyện này quan trọng giống như ăn cơm vậy đó biết không?" Mẹ Kỳ phản bác nói.

"Sau này con không kết hôn."

"A, con đem mẹ tức chết" Mẹ Kỳ nói xong, liền liếc mắt xem thường.

"Mẹ, trợn trắng mắt không tốt." Kỳ Xán nhắc nhở nói.

"Từ từ, con còn chưa nói xong, cha mẹ người ta biết chưa?" Mẹ Kỳ lấy lại sự chú ý với kỳ Xán.

"Em ấy...... Cha mẹ đều không còn nữa......" Kỳ Xán do dự một hồi nói ra.

Mẹ Kỳ cùng Kỳ Dữ nghe xong có chút kinh ngạc...... Một lát sau. Mẹ Kỳ dặn dò nói, "Là một đứa bé đáng thương, sau này con phải chăm sóc tốt cho người ta."

Kỳ Xán gật gật đầu.

"Phu nhân, trà chiều đã chuẩn bị xong." Người hầu ở cửa nói.

"Tới, tới......" Mẹ Kỳ nghe trà chiều chuẩn bị xong, không quản chuyện con trai nữa, tự mình đi xuống lầu.

Trong phòng khách chỉ còn lại Kỳ Xán cùng Kỳ Dữ.

"Anh, chuyện ở trường phải làm sao bây giờ?" Kỳ Dữ hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất.

"Vài tháng nữa là học xong cấp 3 rồi. Chờ tiểu Tây sinh xong, còn hơn một tháng nữa, đến lúc đó anh ôn tập trọng điểm lại cho em ấy, chắc là không thành vấn đề."

"Chị dâu đâu?"

"Chờ em ấy nghĩ ngơi tốt, trở về đi học, mẹ con đều bình an, anh sẽ dẫn em ấy về." Kỳ Xán bình tĩnh trả lời vấn đề Kỳ Dữ.

"Tiền sữa, anh tính như thế nào?"

Kỳ Xán có chút giật mình, không ngờ Kỳ Dữ sẽ nói vấn đề này, "Hả?......... Anh cũng còn dư chút tiền. Nhà ở xin mẹ trước, hai năm sau sẽ trả hết."

"Mượn?"

"Anh trai em năm nay nữa là lớn rồi, không có khả năng chuyện gì cũng xin tiền trong nhà." Kỳ Dữ nói xong, xoa xoa tóc Kỳ Xán.

"Tìm thời gian cho em đi gặp chị dâu với? Nhìn xem chị ấy ra sau rồi nói tiếp."

"Mẹ cũng đi." Không biết khi nào, mẹ Kỳ đã trở lại.

"Đừng, mẹ sẽ làm chị dâu sợ." Kỳ Dữ ở một bên nói.

"Con dấu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng."

Kỳ Xán nghe xong, ngượng ngùng nói, "Em ấy không xấu......"

Trời gần tối, còn chưa đến giờ cơm, Kỳ Xán liền rời đi.

Không phải bởi vì Vương Tây Minh tìm hắn, mà là bị mẹ hắn đuổi về.

Bất quá trước khi đi, Kỳ Xán còn đem về một đống thứ, mẹ Kỳ tự mình đưa đến cửa.

"Mấy đồ bổ này nhất định phải ăn, còn có ngày mai mẹ nhất định phải thấy con dâu của mẹ......" Mẹ Kỳ giống như ra lệnh, nói xong liền quay đầu đi.

"Phanh." Một tiếng cửa đóng lại.

................................................

Sáng sớm, mẹ Kỳ liền đến chỗ thầy Tony làm tóc, bà lâu rồi không cảm thấy hứng thú như vậy.

Lần trước ăn diện đẹp đẽ, là lúc cô út kết hôn đó.

Thầy Tony làm tóc cho bà, luôn thích tám nhảm về chuyện gia đình.

"Chị, quan hệ của chị cùng anh nhà như thế nào rồi?"

"Miễn nói đến, đen đủi." Vừa nói xong lập tức nhớ đến Kỳ Xán.

Nhớ đến con trai mình bị bắt cóc, bởi vì chồng bà có xích mích với người ta...... Bà liền bực bội, dẫn hai đứa con đi đến giờ vẫn chưa về nhà.

Mấy người cô dì trong nhà cũng khuyên bảo, nói mẹ Kỳ nghĩ thoáng rồi cũng nên về nhà.

Hiện tại ở nhà, không ai dám nhắc đến ba Kỳ Xán.

Cả nhà ở với nhau lâu như vậy. Đối với hai vợ chồng bọn họ đã quá rõ ràng. Một bên là "Vợ quản nghiêm", một bên là "Mạnh miệng mềm lòng" thôi.

..................

Mẹ Kỳ làm tóc xong, liền diện một bộ đầm rất đẹp.

Kỳ Dữ mở to mắt, nhìn mẹ mình ăn mặc lộng lẫy như vậy cũng không biết phải nói cái gì.

Mẹ Kỳ muốn làm gì làm đi.

"Con trai, hai người chúng ta cùng nhạu ra ngoài, người khác nói mẹ là chị con rồi sao?"

"A...... Chắc là không đâu......" Kỳ Dữ không biết trả lời làm sao.

"Nhanh lên, thay quần áo đi, tài xế ở dưới lầu chờ."

"Dạ......" Kỳ Dữ chậm rì rì lên, mẹ Kỳ còn bận ngắm mình trong gương.

"Mẹ đi ra ngoài, con muốn thay quần áo."

"Con thay đi, làm như mẹ chưa thấy bộ dáng chưa mặc quần áo của con, ba anh em các con......" mẹ Kỳ chưa nói xong, đã bị cắt ngang.

"Mẹ, mẹ đi ra ngoài." Kỳ Dữ có chút bực bội.

"Vậy con nhanh lên, lần đầu tiên gặp mặt. Nhớ để lại ấn tượng tốt" Bà liếc mắt một cái, liền rời đi.

Kỳ Dữ thay xong quần áo, cùng mẹ Kỳ xuống lầu.

Thang máy dừng ở lầu 4, trùng hợp gặp được cô lớn.

Nhà bọn họ là một đại gia đình, mỗi nhà có một không gian riêng Một một nhà hai tầng.

Lầu một còn lại là dùng chung. Mọi người đều ăn cơm chung ở lầu một, lầu hai, lầu ba là cung cấp các trò chơi gia đình như KTV............

"Ai nha, đi đâu mà mặc đẹp như vậy?" Cô lớn hỏi.

"Đương nhiên, em đi gặp......" Mẹ Kỳ đang muốn lớn tiếng nói mình đi gặp con dâu.

Liền bị Kỳ Dữ đánh gãy.

"Mẹ con muốn đi gặp bạn học cũ, hôm nay bọn họ tụ hội cùng nhau."

Mẹ Kỳ ý thức được cái gì, đối với cô lớn khách khí cười cười...... Tùy tiện lừa dối qua đi.

Ở trong ghế lô, Vương Tây Minh sợ đến trễ, liền cùng Kỳ Xán đến sớm, ngồi chờ mẹ Kỳ.

Cửa vừa được mở.

Vương Tây Minh lập tức đứng lên.

Kỳ Xán cũng đứng lên vội vàng giới thiệu.

"Tiểu Tây đây là mẹ anh, đây là em trai anh."

"Chào con Tây Minh." Mẹ Kỳ cười ôn hòa với Vương Tây Minh.

"Chào chị dâu, em tên Kỳ Dữ." Vương Tây Minh lần đầu tiên được người khác gọi là chị dâu. Có chút ngượng ngùng gật gật đầu.

"Ngồi đi, chúng ta cùng ăn cơm."

"Trời ơi, con sao biết dì thích sửi cảo tôm." Mẹ Kỳ hết lòng khen ngợi Vương Tây Minh.

"Mẹ, đây là con gọi." Kỳ Xán nói với bà.

Mẹ Kỳ căn bản không để ý đến hai thằng con trai, xem tụi nó như là không khí.

Sau đó, bà từ trong túi lấy ra một món quà, "Con xem, đây là gặp mặt dì tặng con, đừ g ghét bỏ nha."

"Dì à, ngài quá khách khí. Ngược lại là con...... con chưa có chuẩn bị gì cho ngài."

"Không có việc gì, không có việc gì." Mẹ Kỳ nhìn thấy ai cũng đều vui vẻ.

"Chị dâu, cháu em bao lớn rồi?" Kỳ Dữ vừa ăn xíu mại vừa hỏi.

"Hả, gần năm tháng rồi."

"Đừng sợ a, mấy tháng này phải chú ý nhiều. Con có yêu cầu gì cứ việc nói với mọi người, ngàn vạn lần không cần ủy khuất chính mình. Ở nhà, Kỳ Xán tùy con sai bảo." Mẹ Kỳ nói xong liền ném cho hắn một ánh mắt, để hắn biết thân biết phận.

"Chị dâu, bảo bảo đã có tên chưa."

"Nghĩ kỹ rồi, tiểu su kem." Vương Tây Minh còn chưa lên tiếng, Kỳ Xán liền giành trước nói.

"Không được." Vương Tây Minh nghe xong lắc đầu.

"Vì sao, tiểu su kem rất đáng yêu mà, mọi người không thấy đáng yêu sau?"

"Sao anh có thể nghĩ ra được cái tên này vậy."

"Tin tức tố của chị dâu em chính là mùi này." Kỳ Xán vui tươi hớn hở nói, Vương Tây Minh lỗ tai đều đỏ.

Ăn sáng xong, Vương Tây Minh cùng Kỳ Xán trước rời đi, bởi vì bọn họ có hẹn cùng nhau đi xem phòng.

Mẹ Kỳ ngồi ăn ở bên cạnh Kỳ Dữ.

"Thế nào?"

"......?" Kỳ Dữ vẻ mặt dấu chấm hỏi.

"Con xem anh con kìa như ở trong hủ đường, con về sau có muốn kết hôn hay không?"

"Xem tình huống......" Kỳ Dữ nói xong, tiếp tục ăn.

"Xem tình huống cái gì......" Mẹ Kỳ bất mãn với câu trả lời của con trai mình.

Xem xong phòng xong, mọi chuyện đều thuận lợi, rất nhanh đã đến giờ ăn cơm chiều.

Vương Tây Minh hẹn bọn Hứa Ngạn cùng nhau ăn cơm, sẵng tiện thông báo chuyện của mình với Kỳ Xán.

Đang trên đường đi, Vương Tây Minh có ngủ gật một lát, lúc thức dậy vẫn chưa đến nơi.

Cậu nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời âm u, còn có mưa nhỏ lất phất.

Vì trời mưa, trên đường rất vắng, ai cũng mốn được nhanh về nhà.

Đến nơi, nhận được tin nhắn của Hứa Ngạn nói mọi người đã đến đủ rồi, cậu ở đâu.

Xuống xe, Kỳ Xán cẩn thận mở dù cho cậu, sợ cậu ướt.

Đưa cậu đến chỗ thang máy, dặn dò nói, "Kết thúc, thì gọi điện thoại cho anh, không được tự mình ra ngoài chờ biết không."

"Ừm...... Đã biết." Vương Tây Minh hôn Kỳ Xán một cái liền đi.

Đẩy cửa ra, Kỳ Xán có chút ngượng ngùng, bởi vì bụng của cậu bây giờ rất lớn.

Vừa bước vào, mọi người đã đứng dậy đón.

Mạc Quân lập tức đứng lên kéo ghế giùm Vương Tây Minh.

"Sao cậu lại đến một mình, trời mua như vậy mà cũng không gọi tụi này ra đón" Trần Cung suy nghĩ cho cậu.

"Cảm ơn, không có việc gì......"

"Bụng rất lớn rồi, có đi siêu âm chưa?" Lê Xa dò hỏi.

"Chưa, cũng không biết là con trai hay con gái."

"Tôi có thể sờ sờ sao?" Trần Cubg rất kích động, bạn của mình mang bầu nha.

Vương Tây Minh gật gật đầu, Trần cung liền chạm tay vào bụng cậu.

"Đm......! Đm......! Đm......!" Trần Cung cả kinh kêu lên.

Hứa Ngạn phun tào, "Làm gì đấy, ở trước mặt bạn nhỏ mà chửi thề."

"Nó vừa mới đá tôi......... Nó vừa đá tôi đấy." Trần Cung kích động nói.

"Tôi cũng muốn thử xem......" Mọi người ai cũng hiếu kì không thôi.

Nhsoc con trong bụng, giơ chân đá các anh trai nha.

Ăn cơm xong, Kỳ Xán đến đón cậu, cùng mọi người chào hỏi, cũng không có ai phải xấu hổ.

..................

Buổi tối mỗi ngày, Vương Tây Minh ngâm chân với matxa chân xong mới ngủ.

Kỳ Xán ngày thường đều ôm cậu ngủ.

Nhưng là bụng cậu càng ngày càng lớn, có chút không tiện.

"Tiểu Tây, em cảm thấy phòng mình xem bữa nay thế nào?" Kỳ Xán hỏi.

"Ừ, em rất thích."

"Anh cũng vậy, anh cảm thấy phòng này cũng được, sau này cho con đi học cũng thuận tiện hơn."

Vương Tây Minh đồng ý gật gật đầu.

Sau đó cậu hít sâu một hơi, cậu chưa bao giờ suy nghĩ, cũng như suy sét sao này sẽ cho con mình học trường nào, ở đâu............

"Tiểu Tây, sao vậy?" Vương Tây Minh đột nhiên cảm giác có thứ gì đó cọ cọ mông của mình.

"Không được, bảo bảo sẽ nhìn thấy." Muốn nói trước kia khi cậu làm cùng Kỳ Xán, có thể nói là con còn nhỏ, khi đó con còn chưa phát triển toàn diện, bây giờ thì không được.

Bụng đã lớn đến vậy rồi......

"Em không muốn về sau con mình, càng ngày càng thông minh hả?"

Vương Tây Minh gật gật đầu. Này không phải vô nghĩa sao? Ai làm cha mẹ mà không mong muốn như vậy......!

"Vậy làm đi, protein có lợi cho con phát triển"

Vương Tây Minh không lên tiếng, Kỳ Xán vẫn đang chờ mong.

"Anh làm đi........." Cậu nhịn cũng rất vất vả.

.................................Rhhhhhhhhh........

(H đã xong ~~~~\~)

Trước ngày sinh dự tính một tuần, Vương Tây Minh liền sinh.

Ngày đó Kỳ Xán cùng Trần Cung, Lê Xa, Hứa Ngạn, Mạc Quân, còn có mẹ Kỳ cùng Kỳ Dữ đợi trước cửa phòng sinh.

Vương Tây Minh lúc đưa đến đã được báo là xuất huyết nhiều, phải lập tức phẫu thuật.

Ngày đó là lần đầu tiên Trần Cung nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của kỳ Xán.

Kỳ Xán từ lúc Vương Tây Minh bước vào phòng phẫu thuật, hắn vẫn luôn ngồi chờ, cúi đầu, chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, ở yên lặng cầu nguyện............

Lo âu, mê mang, bất an bao phủ lấy hắn............

"Ai là người nhà Vương Tây Minh?" cửa phòng phẫu thuật mở, bác sĩ đi ra nói.

Kỳ Xán lập tức đứng lên, khẩn trương nhìn bác sĩ.

"Đều bình an, con trai, 3.5kg." Bác sĩ nói xong, Kỳ Xán không nhịn được khóc lên, mẹ Kỳ đau lòng ôm hắn, "Không có việc gì, không có việc gì."

"Chúc mừng! Chúc mừng! Cậu đã được lên chức ba." Trần Cung sôi nổi vỗ vai kỳ Xán chúc mừng.

......................................................

Ở trong phòng phẫu thuật, con trai nằm bên cạnh Vương Tây Minh.

Trong mắt cậu đầy hơi nước, nghẹn ngào nói không nên lời.

Nhìn nhóc con nho nhỏ đánh ngáp một cái, miệng liếm liếm, lại nặng nề ngủ.........

Ở phòng bệnh, mọi người đều vây quang bảo bảo............

Chỉ có một mình Kỳ Xán, gắt gao nắm tay Vương Tây Minh, hôn môi, hôn má cậu nói "Vợ à, em vất vả rồi!"

Vương Tây Minh nhìn Kỳ Xán cười nói, tay vuốt ve mặt hắn, "Sao lại khóc rồi?"

Kỳ Xán liều mạng lắc đầu............

Mọi người nhao nhao đem nhóc con đến bên cạnh Vương Tây Minh.

Tiểu su kem vừa mới ăn no, thay tả sạch, đang nằm ngủ khì.

Kỳ Xán nhịn không được xoa xoa mặt nhỏ, trong lòng đầy cảm xúc: Nhóc con, hôm nay mẹ con chịu khổ, con phải nhớ kỹ ngày này có biết không. Nhất định phải khỏe mạnh, bình bình an an lớn lên!!!

Vương Tây Minh nhìn con trai, trong mắt cũng tràn đầy tình yêu.

"Nhóc con tên gì nha?" Mạc Quân hỏi.

"Kỳ Yến, trời yên biển lặng ' yến '." Kỳ Xán trả lời, nói xong, hắn đùa với nhóc con nói, "Thích không? Về sau con tên là Kỳ Yến, chịu không?"

Trần Cung, Mạc Quân, bọn họ đối với tiểu su kem đặc biệt yêu thích, sôi nổi tỏ vẻ chờ tiểu su kem xuất viện, sẽ mượn đem về nhà chơi mấy ngày.

......................................................

Một tuần sau, Vương Tây Minh xuất viện, bọn họ ăn tân gia nhà mới.

Mẹ Kỳ tìm một người giúp việc, chuyên chăm sóc cho con dâu.

Tiểu su kem tròn tháng, Vương Tây Minh liền về thành phố F để thăm mộ mẹ.

Mùa xuân gần đến, trên thực tế đã đến rồi, cái lạnh mùa đông đã tan, tuyết đã tan, đến gò má cũng không còn lạnh nữa.

"Chúng ta xuống xe ở chỗ này đi." Kỳ Xán nói với tài xế.

"Dạ, thiếu gia."

Một nhà đi đến nghĩa trang. Vương Tây Minh ôm tiểu su kem, tiểu su kem còn mặc tã lót, mút ngón tay, mắt tròn xoe nhìn.

Kỳ Xán tắc ôm một bó hoa sơn chi, hoa nơt rất đẹp. Cánh hoa tinh tế và trơn bóng, tinh xảo đặc sắc, như được chạm thành, đơn thuần không vướn tạp chất.

Gió nhẹ nhàn thổi qua, hoa sơn chi cánh liền theo gió lay động, hương thơm say lòng người......

Chậm rãi đi bộ đến bia mộ của Vương Thúy Mai, Vương Tây Minh nhìn ảnh chụp quen thuộc trên mộ, cậu nghẹn ngào, nước mắt một trận một trận trào ra.

"Mẹ, con rất nhớ mẹ, mẹ ở bên kia có khỏe không?..............."

Kỳ Xán trấn an Vương Tây Minh.

Bọn họ nhìn bức ảnh trước bia mộ trịnh trọng nói:

"Mẹ, con sẽ chăm sóc tốt cho tiểu Tây, cho em ấy một gia đình ấm áp!"

Kỳ Xán đem hoa sơn chi đặt trước bia mộ, tiếp theo hai người thành kính cúi đầu.

Bên cạnh con đường nhỏ, nhìn lại khung cảnh quen thuộc, Vương Tây Minh ôm chặt con trai trong lòng, Kỳ Xán ở bên cạnh ôm cậu.

Cậu sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa............

Tác giả có lời muốn nói:

----------*****-----------------

Edit: Truyện được dịch bởi tiểu Miêu Miêu.

[HOÀN]

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.