CHƯƠNG 44: HAI HỔ ĐÁNH NHAU
Xung quanh cô chợt vang lên những tiếng huýt gió xen lẫn ồn ào bàn tán, cô muốn hỏi anh ta lấy chiếc xe này từ đâu nhưng lời đã tới miệng lại không thể nào thốt ra được.
Sức lực của anh ta mạnh đến kinh người, kéo cô đi thẳng về phía xe mình mà cô lại chẳng có cách nào thoát ra được.
Ngay lúc cơ thể bị đẩy ngồi vào trong xe, cô nhìn lướt qua xung quanh theo bản năng, hy vọng giờ phút này sẽ có ai đó sẽ chạy lên giúp đỡ, cứu cô thoát khỏi Bùi Minh Vũ. Nhưng mà không có, không có bất kì một người nào giúp cô cả.
Trong khoảnh khắc đó, cô bỗng nhiên nghĩ đến nếu như Lê Minh Tùng ở đây, anh ta nhất định sẽ dẫn cô rời đi, ánh mắt cũng vì vậy mà tự nhiên nhìn lướt ra bên ngoài. Nhưng cũng cái liếc mắt này khiến cô sững sờ tại chỗ, một chiếc xe BMW đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn chắn ngay trước đầu xe của Bùi Minh Vũ.
Không có tiếng còi xe, cũng không có bất kì hành động nào khác, vậy nên khi Bùi Minh Vũ phát hiện ra đó là xe của Lê Minh Tùng thì anh ta chẳng nói chẳng rằng, mà ngay lập tức lùi xe về phía sau, chuẩn bị nghênh ngang rời đi.
“Kít…” Chiếc xe nhanh chóng chuyển động khiến Trọng Thanh Thu vốn đã không thoải mái càng thêm khó chịu hơn. Sắc mặt cô trắng bệch, muốn xuống xe, thế nhưng bây giờ đã không còn cơ hội nữa.
Bùi Minh Vũ đã lái xe đến gần cổng trường Đại học T, chỉ cần rẽ thêm một đoạn, là có thể nhanh chóng rời khỏi đây.
Nhưng mà xe của Lê Minh Tùng vốn dĩ đang ở trước đầu xe của anh ta đã nhanh chóng vọt lên.
“Rầm”.
Hai chiếc xe va chạm vào nhau tạo ra một tiếng vang lớn khiến cho màng nhĩ của Trọng Thanh Thu đau âm ỉ, đầu cũng nhức buốt. Cô nắm chặt lấy tay cầm, bụng truyền đến cảm giác đau đớn: “Dừng xe… dừng xe…”
Cô dùng hết sức la lên, cô muốn xuống xe, cô không muốn tham dự vào trò chơi của mấy người đàn ông này, cô chỉ muốn bản thân mình an ổn, muốn con mình cũng mạnh khỏe thôi.
“Ngồi im, đừng nhúc nhích.” Nhưng mà Bùi Minh Vũ không hề bận tâm đến cô. Anh ta khởi động xe, tông mạnh vào xe của Lê Minh Tùng.
“Rầm”, lại là một âm thanh va chạm chói tai vang lên. Đám người đang tụ tập ở trước cổng đã tránh đi từ lâu, chẳng một ai dám đến gần, trò chơi như vậy dính vào người không chết thì cũng bị thương, chẳng có gì vui vẻ cả.
Trọng Thanh Thu không thể chịu nổi nữa, cô nhanh chóng mở cửa, chẳng thèm để ý đến việc chiếc xe đã dừng hẳn hay chưa mà lao thẳng ra. Vì con của mình, cô thật sự không quan tâm đến gì nữa cả.
Thân xe vẫn còn chấn động, hai chiếc xe hàng hiệu trị giá mấy tỷ mà hai người đàn ông đó lại coi như một món đồ rẻ mạt lấy ra chơi trò xe đụng. Trọng Thanh Thu chẳng hề bận tâm đến bọn họ nữa, trực giác cho cô biết bụng dưới ngày càng đau. Thân xe rúng động khiến cho cơ thể của cô cũng loạng choạng theo. Ngay lúc một chân vừa chạm đất, trời đất trước mắt như quay cuồng, mọi thứ trong tầm nhìn dường như nhòe đi, cô đưa tay ra muốn vịn lấy cái gì đó để ổn định cơ thể mình nhưng mà hai chiếc xe kia vẫn đang còn lắc lư, cô biết rằng cô tuyệt đối không thể vịn vào đó.
Trọng Thanh Thu run rẩy đi về phía trước, lảo đảo sang đường.
“Máu…”
Cô nghe thấy có ai đó đang sợ hãi kêu lên.
Đúng, cô cũng cảm nhận được có gì đó không ổn. Phía dưới của cô hình như đang chảy máu, bụng cũng càng ngày càng đau. Cô không kịp nhìn, cũng chẳng kịp suy nghĩ thêm gì khác, ngay khoảnh khắc đó, trong đầu chỉ còn lại ý nghĩ về đứa bé, cô muốn giữ lại con của mình.
Trọng Thanh Thu giơ tay vẫy một chiếc taxi.
Lần này, vận may của cô tốt hơn, so với cái đêm nhìn thấy Hoàng Cảnh Hưng hôn Cận Nhược Tuyết thì tốt hơn rất nhiều, chỉ vừa vẫy tay đã có một chiếc taxi dừng lại. Cô nhìn chiếc xe đó, cũng không không biết lấy sức mạnh từ đâu, cô ổn định cơ thể lại rồi bước nhanh lên xe, khiến cho người tài xế kia hoàn toàn không nghĩ đến trên người cô vẫn còn đang chảy máu.
“Thanh Thu…”
“Thanh Thu…”
Ở phía sau, hai người đàn ông cùng lúc gọi với theo nhưng cô không hề để ý đến mà vội vàng nói với người tài xế phía trước: “Đưa tôi đến bệnh viện gần nhất, chạy nhanh lên.”
Cô cho tay vào trong túi, lấy hết tiền trên người mình ra: “Bác tài, cho anh, đưa tôi đến bệnh viện, nhất định phải chạy nhanh lên.”
“Cô gái, cô ngồi yên đi, tôi chở cô đi, tôi sẽ chở cô đi.” Người tài xế bị dáng vẻ của cô dọa sợ, vội khởi động xe rồi nhanh chóng lao thẳng đến bệnh viện.
Sau khi xe taxi rời khỏi, hai chiếc BMW màu đen giống như đang hộ giá cũng điên cuồng theo sát phía sau. Tuy rằng bây giờ không còn chơi trò tông nhau nữa nhưng thân xe đã vị móp méo tương đối nghiêm trọng. Ấy vậy mà bọn họ lại chẳng hề bận tâm, chỉ mải lo chạy theo chiếc taxi ở phía trước. Khi nhìn thấy hướng đến là bệnh viện, cả hai người đều choáng váng.
Trọng Thanh Thu nghe thấy tiếng chuông di động vang lên, vang lên rất lâu, vang đến mức đầu cô cũng cảm thấy đau buốt.
Cô gắng gượng lấy điện thoại ra, ấn mạnh lên đó, thế mới khiến cho âm thanh phiền nhiễu kia dừng lại. Cô cảm thấy dường như mình sắp chết rồi, trong cơn hốt hoảng, cô chỉ biết đặt vào bụng dưới, con của cô, cô còn có thể giữ lại được không?
Trong cảm giác mơ hồ, hình như xe đã dừng lại, cô cũng được người ta ôm lên.
Mùi thuốc sát trùng tràn ngập xung quanh chóp mũi, cô rất ghét bệnh viện thế nhưng bây giờ vì con cô lại không thể không đến đây.
Cố gắng làm cho bản thân mình tỉnh táo một chút, cô muốn biết con của cô thế nào rồi, có thể giữ lại được hay không?
Nhưng mà mí mắt càng ngày càng nặng, ngay lúc giọt nước mắt lăn dài ra từ khóe mắt, ý thức của cô cũng đã không còn rõ ràng nữa.
Trọng Thanh Thu hôn mê…
Cô mơ thấy ác mộng, trong giấc mơ cô gặp ba và mẹ mình, nhìn thấy cơ thể đẫm máu của bọn họ. Cô không nén được tiếng thét đầy sợ hãi, cô không muốn con của cô mất đi, ngay cả bản thân cô cũng không ngờ ý thức muốn con mình sống sót lại mãnh liệt đến thế.
Đau, rất đau.
Do dù là đang hôn mê cũng rất đau.
Nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn luôn lo lắng cho thai nhi trong bụng mình. Rốt cuộc cô cũng tỉnh lại, mí mắt hơi nặng nề, không được, cô muốn nhìn thấy con mình. Vừa đưa tay xuống thì ống truyền dịch cũng lập tức rơi ra, động tác này khiến cây kim trên mu bàn tay bị kéo lệch đi, máu bị hút ngược ra gây ra cơn đau nhói, cũng khiến cho người đàn ông ở bên cạnh giường của cô tỉnh lại.
Anh ta khẽ thầm thì: “Trọng Thanh Thu, đừng nhúc nhích.” Ngay sau đó lại có một cánh tay vội vàng ấn cái chuông ở ngay đầu giường của cô: “Kim bị lệch, đến cắm lại đi.”
Cô chẳng thèm bận tâm đến gì nữa, đưa cánh tay không gắn kim khẽ xoa lên bụng, thế nhưng có lẽ đứa bé còn quá nhỏ, cách một tấm chăn không thể chạm đến được, cô hoảng hốt: “Anh đi ra ngoài đi, ra ngoài đi, tôi muốn tìm y tá.” Nước mắt cô tuôn trào, có phải con của cô đã không còn rồi không?
Cô vừa la hét, vừa đưa tay lên, lo lắng muốn rút cây kim đã bị lệch kia ra, bên trong ống truyền dịch đã toàn là máu. Một bàn tay bỗng nhiên đè cánh tay của cô lại, Lê Minh Tùng lạnh nhạt nói: “Đứa bé vẫn còn, em thả tay ra đi.”
Đứa bé vẫn còn sao? Cô đưa mắt nhìn anh ta: “Có thật không?”
“Thật mà, anh không lừa em.”
Trái tim của cô lúc này mới bình tĩnh lại. Cô thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía cửa, chỉ đợi y tá đến xác nhận lại lần nữa. Đứa bé bị thế này là bởi vì trước đó anh ta tông vào xe của Bùi Minh Vũ, kẻ đầu sỏ chính là anh ta, vì thế cho nên cô thật sự rất hận.
Y tá vừa đến, không nói gì mà lập tức rút kim truyền dịch ra, sau đó lại cắm một ống mới vào. Nhìn thấy y tá đã làm xong những việc này, Thanh Thu vội vàng nói: “Cô y tá, con của tôi không sao chứ?”
“Không có chuyện gì, lần sau nhớ chú ý cẩn thận hơn, không phải lần nào cũng may mắn như vậy đâu.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô.” Tuy bị người ta dạy dỗ nhưng cô vẫn vui vẻ nở nụ cười, đứa bé thật sự vẫn còn, vậy là tốt rồi. Cô xoay người nhìn Lê Minh Tùng: “Anh Lê, anh có thể đi rồi.”
Sắc mặt Lê Minh Tùng tái xanh, nhưng không rời đi mà lại hỏi: “Đứa bé của ai?”
Đến tận lúc này, anh ta lại chỉ quan tâm con cô là của ai, cô bật cười đáp lời: “Không phải con của anh.” Những thứ khác cô không muốn nói.
“Vậy thì của ai?” Anh ta cúi xuống nắm lấy đầu vai của cô: “Em nói đi, là ai?”
Đúng lúc này cửa lại bị đẩy ra, Bùi Minh Vũ ôm bình giữ nhiệt bước vào. Trọng Thanh Thu liếc nhìn về phía anh ta, trong nháy mắt đó, cô nhanh chóng đưa ra quyết định, lập tức chỉ vào Bùi Minh Vũ rồi nghiêm túc nói: “Là anh ta.”
“Trọng Thanh Thu, chuyện gì?” Bùi Minh Vũ vừa mới đến, không nghe thấy những chuyện trước đó, vì thế cho nên cũng không kịp hiểu Trọng Thanh Thu đang nói đến cái gì.
“Chúc mừng anh, anh sắp được làm ba rồi.” Lời vừa nói xong, trong khi Bùi Minh Vũ vẫn còn đang kinh ngạc, Lê Minh Tùng đã quay sang nhìn Trọng Thanh Thu: “Trọng Thanh Thu, ông nội tôi vốn muốn tôi cưới cô nhưng nếu như cô đã không muốn kết hôn với tôi, như vậy việc chúng ta giải trừ hôn ước cũng không tính là tôi làm trái với di ngôn của ông nội, là cô làm chuyện có lỗi với tôi trước, tạm biệt.”
Anh ta nhanh chân bước ra khỏi phòng bệnh của cô, tấm lưng kia vẫn lạnh lùng vô tình như vậy. Nhìn bóng lưng của anh ta, Trọng Thanh Thu khẽ nở nụ cười, trong đôi mắt đã đong đầy lệ. Quả nhiên, việc anh ta nói muốn dẫn cô đi đăng kí kết hôn gì đó chỉ là vì di ngôn của ông nội chứ không phải là thật lòng muốn kết hôn với cô. Như bây giờ cũng tốt, cũng tránh cho bọn họ hối hận vì đã đi đăng kí kết hôn, mà cô trong tương lai cũng không cần phải kết hôn một lần nữa.
“Cạch”, cánh cửa đóng sầm lại, chấn động khiến cho màng nhĩ cô căng lên. Bùi Minh Vũ ngồi xuống trước giường, mở bình giữ nhiệt ra, mùi thơm của canh gà bay vào trong mũi. Anh ta không hỏi cô về chuyện vừa rồi, mà chỉ đưa canh gà đến trước mặt: “Uống đi, em cần phải bồi bổ cơ thể.”
Sống mũi chua xót, cô cứ tưởng rằng Bùi Minh Vũ nhất định sẽ đập vỡ cái bình rồi truy hỏi đến cùng, nhưng mà sự thật lại không phải như thế. Cô húp một thìa nhưng đầu lưỡi dường như không nếm được ra mùi vị gì cả, chỉ có thể máy móc uống từng ngụm, đây là nhiệm vụ của cô, Lê Minh Tùng đi rồi nhưng cô còn con của mình.
Uống canh xong, Thanh Thu ngả đầu ngủ thiếp đi. Bùi Minh Vũ dém chăn lại cho cô, rồi yên lặng ngồi ở trước giường. Cô ngủ bao lâu, anh ta ngồi đó bấy lâu. Lúc cô tỉnh lại, anh ta vẫn còn ngồi ở đó.
Truyền dịch xong rồi, cô nhìn Bùi Minh Vũ đã thức suốt cả đêm, trong lòng hơi áy náy. Lúc nãy, cô vừa lợi dụng anh ta: “Minh Uy, anh về nhà đi, emđã khỏe hơn rồi.”
“Thanh Thu, bác sĩ nói em phải cố gắng tĩnh dưỡng, hay là em chuyển đến nhà anh ở nhé.”
Cô khẽ lắc đầu: “Không được.” Cô không thích nghe giọng điệu quái gở và nhìn vẻ mặt của Bùi Tuệ.
“Tất cả các khoản nợ đều đã trả hết rồi, nhà họ Bùi không còn nợ bất kì ai một xu nào, Thanh Thu, em hãy tin anh, anh nhất định sẽ cho em sống những ngày tháng tốt đẹp.”
Khoản nợ hơn chục tỷ, còn phải cứu sống toàn bộ công ty, cô thật sự không biết sao Bùi Minh Vũ lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng những điều này, đều không liên quan gì đến cô. Có điều, một trăm sáu mươi triệu kia cô muốn lấy lại, đó là tiền Lương Thùy Trang lấy từ trong tay của Hoàng Cảnh Hưng để đưa cho nhà họ Bùi, có thể gián tiếp xem như là tiền nhà họ Bùi nợ cô: “Đưa cho tôi một trăm sáu mươi triệu.”
Như vậy là giải quyết xong chuyện Hoàng Cảnh Hưng, sau khi mọi việc ổn thỏa rồi, cô có thể nhẹ nhàng đi khỏi thành phố T.
Con của cô, cô chỉ cần mình nó mà thôi.