CHƯƠNG 42: VỊ SĨ QUAN ĐẸP TRAI
Đang lúc cô ăn cơm thì Lương Thùy Trang gọi điện thoại đến: "Thanh Thu, chiều nay thi xong rồi đúng không?"
“Vâng, đúng vậy." Cô trực giác rằng Lương Thùy Trang gọi điện thoại đến nhất định là có việc, từ trước đến giờ bà ta cũng sẽ không vô duyên vô cớ gọi đến.
"Vậy buổi tối đến chỗ mẹ ăn cơm một bữa đi."
Trong lòng lộp bộp giật mình, nhớ đến Bùi Minh Vũ, cô lạnh nhạt nói: "Không cần đâu, con hơi mệt, buổi tối muốn nghỉ một chút, sáng sớm ngày mai còn phải tham dự tang lễ của ông nội nữa."
"Vậy thì ngày mốt đi, con đã thi xong rồi, cũng đâu có bận gì, sáu giờ tối nhé, mẹ sẽ để cho Minh Uy đến trường đón con." Nói xong, cũng không đợi cô trả lời thì bà ta đã cúp máy ngay lập tức.
Nghĩ đến Bùi Minh Vũ, Trọng Thanh Thu có chút buồn bực, đã nói bao nhiêu lần rồi, cô thật sự không muốn liên quan gì đến nhà họ Bùi nữa. Bấm số gọi lại, cô muốn từ chối Lương Thùy Trang thế nhưng điện thoại của Lương Thùy Trang đã tắt máy rồi, rõ ràng là không để cô có cơ hội khước từ.
Điều chỉnh lại tâm trạng, cô không muốn lời nói của Lương Thùy Trang làm ảnh hưởng đến cuộc thi của mình. Quay về trường học, men theo một luống hoa đồng tiền mà đi đến trường thi, sau khi cô đáp xong bài thi rồi nộp lên bàn, cuộc đời đại học của cô phảng phất như đã bước đến điểm cuối rồi.
Chỉ còn một đợt phản biện nữa thôi thì sẽ hoàn toàn đến cáo chung rồi.
Bỗng dưng cô lại có chút không nỡ.
Nghe thấy chuông điện thoại di động, cô bắt máy: "Thanh Thu, buổi tối trở về nhà nhé."
Là Lê Minh Tùng.
Ông nội qua đời đã được mấy ngày, thật ra cô vẫn thường hay cảm thấy tựa như mới vừa gặp được ông nội ở sân bay, ông vẫn còn khỏe mạnh như thế. Nhưng ông nội thật sự đã đi rồi, vậy nên cô và Lê Minh Tùng cũng chẳng cần thiết phải bên nhau nữa. Nhẹ nhàng nở nụ cười, cô khẽ nói: "Không cần đâu, sáng mai em sẽ qua." Còn bản hợp đồng kia nữa, cô cũng đã trả lại cho anh đủ số, cô hiểu anh ta thật sự muốn kết thúc thỏa thuận.
"Thanh Thu..."
Nghe thấy anh ta khẽ gọi tên mình, chẳng biết vì sao lại làm cho cô bỗng nhiên nhớ đến lần đầu tiên anh cất tiếng gọi cô là "Thu Nhi" ấy, lẽ nào trong tên cô gái mà anh thích cũng có một chữ "Thu" sao?
"Minh Tùng, có phải cô tên là Thu Nhi hay không?" Chưa nghĩ suy gì đã hỏi, mà vừa hỏi ra rồi thì ngay cả chính cô cũng giật mình.
"Ai chứ?" Lê Minh Tùng dường như là chưa phản ứng kịp.
"À, không có gì đâu." Vội vàng cúp máy, Trọng Thanh Thu chỉ cảm thấy mặt đỏ tim đập, cô bước nhanh đi ra ngoài cổng, nghĩ rằng phải ra ngoài tản bộ chốc lát để xua tan tâm trạng rối bời của mình.
Trước cổng lại đang đậu một chiếc xe quân đội hầm hố, rất nhiều bạn học đã vây quanh nó, Trọng Thanh Thu bước đi không thèm để ý, có lẽ là một vị phụ huynh nào đó đến đón con mình thôi.
Cô cứ không nghĩ gì mà tiếp tục đi về phía trước. Nhưng đúng lúc này chiếc xe quân đội kia lại mở cửa ra, một vị sĩ quan trẻ tuổi độ chừng ba mươi bước xuống, trên bộ quân phục có dấu vạch ngang. Từ trước đến giờ cô chưa từng nghiên cứu về quân hàm, thật sự không biết người đàn ông này là sĩ quan cao cấp gì, nhưng cô biết người này, anh ta chính là người đàn ông đã từng đi đến căn hộ của Lê Minh Tùng, ôm lấy Lê Minh Tùng. Trọng Thanh Thu bỗng chốc giật mình, cô thật không ngờ sẽ gặp được anh ta ở trước cổng đại học T.
Người đàn ông sải bước đi về phía cô, bộ quân phục kia làm cho anh ta cực kỳ oai phong, cũng rất ngầu. Anh ta đứng trước mặt cô, mỉm cười nói: "Cô Trọng, cô muốn đi đâu thế? Có cần tôi tiện đường chở cô đi một đoạn hay không?"
Gần như ánh mắt của tất cả mọi người trước cổng trường đều rơi vào trên người của Trọng Thanh Thu, bỗng chốc làm cho cô trở thành tiêu điểm trong mắt đám đông giống người đàn ông này.
Trọng Thanh Thu có chút bối rối, cô không ngờ vị sĩ quan này còn nhận ra mình, cô chỉ vào bản thân: "Anh biết tôi ư?"
"Vâng, cô Trọng Thanh Thu."
Anh ta gọi thẳng tên cô, tựa như đang nói với cô rằng anh ta rất quen thuộc về cô. Nhưng ngoại trừ đêm hôm đó ra thì đây là lần thứ hai cô gặp anh ta, cô cho rằng anh ta là đồng chí của Lê Minh Tùng nhưng hình như không phải vậy.
"Xin hỏi anh tên là gì?" Hỏi xong cô lập tức hối hận, thật là y như là tra hộ khẩu thế kia, chuyện họ tên cũng không cần thiết lắm đâu nhưng mà lời đã ra khỏi miệng thì chẳng thể lấy về nữa.
"Sa Duy Hân." Trong lúc đang nói thì tay của người đàn ông đã đưa ra trước mặt cô.
Trông thấy tất cả mọi người xung quanh đều đang nhìn mình, Trọng Thanh Thu đành phải đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm một chút rồi lập tức buông ra, "Thủ trưởng Sa, tôi còn có việc, xin tạm biệt trước vậy."
Dứt lời cô xoay người đi ngay, ai biết Sa Duy Hân và Lê Minh Tùng rốt cuộc có quan hệ như thế nào. Có vài người đừng thấy áo mũ chỉnh tề, nói không chừng hai người bọn họ đều có cùng một dạng sở thích ấy chứ, mới nghĩ một chút thôi là đã khó chịu rồi.
"Duy Hân, là bạn của anh sao? Giới thiệu một chút đi." Thế mà cô mới đi được hai bước thì phía sau đã vang lên một giọng phụ nữ trong trẻo êm tai, giọng nói ấy cực kỳ rung động lòng người.
"À, là vợ của Minh Tùng."
"Thế ư, vậy càng phải giới thiệu một chút rồi." Trong giọng nói của cô gái nọ mang theo chút mong chờ.
"Thanh Thu, hay là chúng ta cùng đi ăn bữa cơm đi, cô xem, Thiên Tình rất là muốn làm quen với cô."
Trọng Thanh Thu đành phải dừng bước, Thiên Tình, cái tên này khá quen tai, nhất định cũng là nhân vật có tiếng tăm ở đại học T. Quả nhiên, lúc xoay người lại cô đã xác định được là ai, một cô gái xinh đẹp quý phái, tựa như công chúa, chính là hoa khôi giảng đường niên khóa mới của đại học T. Hình như cũng có rất nhiều lời đồn về cô ở đại học T, "Chào cô, cô Lâu, tôi còn có việc, hôm nào lại gặp vậy."
Nguyễn Thủy Tiên có chút ngại ngùng nhưng lại chuyển sang mỉm cười: "Được rồi, lần sau nhất định phải ăn cơm cùng nhau nhé."
Trọng Thanh Thu rốt cuộc cũng rời xa hai người nam nữ phong thái rạng ngời này. Kỳ thực, lúc nhìn thấy Sa Duy Hân và Nguyễn Thủy Tiên, cô thật sự cảm thấy bọn họ rất xứng đôi vừa lứa, có lẽ cảm giác của cô ngày hôm đó lầm rồi. Sa Duy Hân vàLê Minh Tùng chẳng phải là ‘tình đồng chí’ gì cả, lần sau cô phải hỏi xem thử Sa Duy Hân và Lê Minh Tùng có quan hệ như thế nào.
Sáng sớm cô liền đi đến nghĩa trang. Nghi thức cử hành tang lễ của ông nội rất long trọng, mà thân phận của cô cũng rất khó nói, vừa là vợ của Lê Minh Tùng, lại không phải vợ của Lê Minh Tùng. Khi hai người chia nhau ra mà xuất hiện ở nghĩa trang, thậm chí có phóng viên còn thẳng thừng hỏi Trọng Thanh Thu: "Thưa bà, bà và ông Lê ở riêng sao?"
"Thưa bà, giữa bà và ông Lê đang có mâu thuẫn đúng không?"
Cô trực tiếp lướt qua, mỉm cười không tỏ rõ đúng sai. Cô tin rằng những vấn đề này Lê Minh Tùng đều đã cho phóng viên một câu trả lời hài lòng. Chờ khi tang lễ kết thúc, cô sẽ hoàn trả lại toàn bộ thỏa thuận cho anh, như vậy cô và anh cũng không còn quan hệ nào nữa.
Nghĩ đến đây, trái tim cô đập thình thịch, thoáng như là nghe thấy nhịp đập của đứa con trong bụng. Bất chợt cô ngẩng đầu nhìn đằng trước, Lê Minh Tùng với dáng người dong dỏng cao đang chầm chậm bước về phía cô…
Anh cong cánh tay, cũng không nói gì, nhưng động tác kia lại làm cho Trọng Thanh Thu một cách tự nhiên mà khoác tay anh, cùng anh đi đến trước mộ bia của ông nội. Anh không cần phải nói điều gì, chỉ là hành động như vậy thôi cũng đã xóa tan nghi vấn của mọi người.
Thanh Thu có hơi hoang mang, nhưng đây không phải là lúc hỏi anh. Hoa cúc trắng bày ra khắp nghĩa trang xung quanh, đẹp đẽ thuần khiết đến vậy, cô và ông nội thật sự chỉ quen biết nhau hơn một tháng mà thôi. Trong dòng chảy đằng đẵng của cuộc đời, thời gian hơn một tháng cũng chỉ có thể dùng từ ‘ngắn ngủi nhất thời’ để hình dung, cô chỉ biết mình rất thích ông nội, cho nên mới đối đãi ông như là người thân của mình. Trừ điều ấy ra, cô quả thật không nghĩ gì khác.
Tang lễ kết thúc, trong lòng đong đầy buồn bã, đôi mắt rưng rưng ứa lệ, cô quay đầu liền bước đi ra bên ngoài nghĩa trang. Cô khi đến là đón taxi , lúc về cũng không biết có còn taxi hay không.
“Thanh Thu, cùng đi thôi.” Lê Minh Tùng đột nhiên cất tiếng gọi cô ở đằng sau.
Cô sững người đứng lại, anh lập tức bước đến bên cạnh cô: “Đi thôi.”
Lần này không phải là để cho cô khoác tay anh nữa, mà là trực tiếp ngang ngạnh dắt tay cô cùng đi. Chiếc xe BMW màu đen đậu bên ngoài nghĩa trang, anh mở cửa xe ra, ôm cô đặt lên chỗ ngồi bên cạnh tay lái, tay có hơi ẩm ướt, Trọng Thanh Thu thậm chí còn không biết nên đặt tay ở đâu nữa.
Đột nhiên nhớ đến bản hợp đồng kia, chờ khi xe lái ra khỏi nghĩa trang rồi, cô liền lặng lẽ lấy ra từ trong túi hai phần thỏa thuận nọ. Nhìn phong cảnh vụt qua trước xe, cô khẽ nói: “Minh Tùng, thỏa thuận đến kỳ hạn rồi.
Anh lại không trả lời, chỉ là trầm giọng nói: “Hẹn Duy Hân và Thiên Tình cùng nhau đi ăn cơm, em cũng đi nhé.”
“Hả…” Vì sao cô cũng phải đi cùng chứ, không phải bây giờ cô đã không còn quan hệ gì với anh rồi sao?
“Duy Hân nói hôm qua gặp em mới biết em và Thiên Tình học cùng một trường, vừa rồi cậu ấy hẹn chúng ta cùng đi ăn”
Sa Duy Hân và Nguyễn Thủy Tiên cũng đến tham dự lễ tang ư?
Có quá đông người, cô thật sự không chú ý, nhưng cô cũng không muốn đi, đã sắp tốt nghiệp rồi: "Minh Tùng, em có hơi khó chịu, không đi có được không?" Cũng sắp phải chia tay, cần gì phải mời mọc thêm chi nữa chứ, cứ như thế sau này cô với Nguyễn Thủy Tiên gặp nhau lại xấu hổ, cô còn một buổi bảo vệ tốt nghiệp chưa đi kia kìa.
"Anh đã nhận lời Duy Hân rồi."
Lê Minh Tùng hoàn toàn không để cho cô cơ hội từ chối, lại còn hệt như Lương Thùy Trang. Trọng Thanh Thu có chút ảo não, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, coi như là cùng nhau ăn một bữa cuối cùng đi. Nghĩ đến cái chữ "cuối cùng" này, trong lúc bất chợt cô không nỡ.
Cô len lén nhìn gương mặt của Lê Minh Tùng, anh vẫn là ưa nhìn như vậy, cô nghe thấy nhịp đập trái tim mình, trong bất chợt lại tự mê hoặc trái tim của mình.
Tiệm ăn Trân Tân, trang nhã mà thời thượng, lúc họ đến thì Sa Duy Hân và Nguyễn Thủy Tiên đã có mặt trước rồi.
Trọng Thanh Thu vừa bước vào phòng bao thì đã gặp phải ánh mắt lấp lánh của Sa Duy Hân, cứ như thể trên người cô có chỗ nào đó không phù hợp vậy.
Nhìn xuống dưới một chút, ngoại trừ quần áo có màu trầm tối ra thì thật ra không có gì. Cô đi thẳng đến, bữa ăn cuối cùng với Lê Minh Tùng, cô không muốn biến bầu không khí trở nên lúng túng.
"Thủ trưởng Sa, Thiên Tình, chào hai người." Sa Duy Hân không mặc quân phục, thay một bộ âu phục khiến anh ta như biến thành người khác vậy. So với Sa Duy Hân ngày hôm qua và lần đầu gặp mặt thì mang một phong cách khác hẳn, không cần phải nói, anh ta rất điển trai. Mà Nguyễn Thủy Tiên ngồi bên cạnh anh ta với bộ váy ngắn màu phấn hồng thì càng thêm xinh đẹp duyên dáng.
"Thanh Thu, ngồi đi, trước giờ Minh Tùng chưa bao giờ dẫn theo bạn gái đi ăn cùng với tôi đâu, điều này chứng tỏ cậu ta rất coi trọng cô đấy." Cởi âu phục ra, Sa Duy Hân nói năng cũng tùy ý hơn, thế nhưng hàm ý ẩn trong lời nói ấy Trọng Thanh Thu cũng nghe ra.
Lê Minh Tùng nói là Sa Duy Hân mời hai người họ cùng nhau ăn cơm, bây giờ xem ra hình như không phải là như vậy rồi. Cô đang muốn nói thì Lê Minh Tùng đã lịch thiệp kéo ghế ra cho cô.
"Duy Hân, không phải cậu nói hôm nay Thiên Tình sẽ đến sao, tôi tất nhiên cũng phải dẫn một cô bạn gái đến tiếp cô rồi." Cứ như vậy, một cách vô cùng tự nhiên, Lê Minh Tùng đã biến tất cả trở thành chuyện phải thế thôi.