CHƯƠNG 285: KHÔNG QUẤY RẦY BỌN HỌ NỮA.
Thanh Thu chỉ đành đứng dậy, "Thủy Tiên, làm hòa với anh ta đi, đừng giống tôi, bằng không sau này cô sẽ hối hận đấy..." Cô nói xong, liền đứng dậy chạy mất, gương mặt tràn đầy nước mắt, đột nhiên cô lại hối hận vì tất cả những gì cô đã làm với Lê Minh Tùng trước kia, có những việc cô không nên làm như vậy.
Nhưng mà, tất cả đều đã qua rồi, không thể thay đổi được nữa.
Nguyễn Thủy Tiên sững sờ nhìn theo bóng dáng dần biến mất của Trọng Thanh Thu, lúc ngây ngẩn quay đi mới phát hiện ra cô nói thì phóng khoáng thế nhưng nước mắt lại chẳng ít hơn Trọng Thanh Thu là bao.
Hóa ra từng yêu bao nhiêu, từng khó buông bỏ bao nhiêu thì khi buông rồi lại càng đau, đau vô cùng.
Quay người dứt khoát bước đi, ra đến phòng ngoài, Nguyễn Thủy Tiên hít một hơi thật sâu mới cầm điện thoại lên, gọi đến số điện thoại cô rất quen thuộc đó, đầu dây bên kia nhấc máy chỉ trong nháy mắt, Sa Duy Hân lập tức nghe điện thoại, đúng là rất gấp gáp, "Thủy Tiên, em gặp được cô ấy chưa?"
"Gặp được rồi."
"Sao rồi?"
"Vẫn không chịu ăn uống, bảo cái tên đó tự xử đi, tôi không làm gì được đâu, tạm biệt." Nói rồi cô cúp máy luôn, bên tai vẫn còn vẳng lại tiếng gọi "Thủy" gấp gáp của anh, nhưng tiếp đó chẳng còn gì, bởi vì cô đã cúp máy.
Cô bất chợt muốn đi thăm Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, hai cô bé con đó xinh biết mấy.
Nguyễn Thủy Tiên đi thật, vừa gặp hai đứa cô liền thích ngay, đêm hôm đó cô và hai đứa Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh cùng chen chúc trên một cái giường, rồi cứ thế ngủ thiếp đi.
Tối hôm đó, Sa Duy Hân đứng ngoài cửa nhà cô cả đêm, đầu mẩu thuốc lá đầy trên mặt đất trước cửa nhà, nhưng vẫn không thấy Nguyễn Thủy Tiên quay về, đây là lần đầu tiên anh ta không tìm được cô, tất cả mọi nơi anh ta nhớ được đều đã phái người đi tìm, nhưng tất cả đều báo lại không tìm thấy cô.
Trời sáng, Sa Duy Hân nhớ đến hôm nay vẫn còn một đống công chuyện cần xử lý, mệt mỏi quay đi, lúc anh lái xe rời đi, cũng đúng là lúc Nguyễn Thủy Tiên xách túi bánh quẩy với sữa đậu nành thong thả bước lên nhà, trong mắt thoáng hiện vẻ buồn bã.
Hai người bọn họ cứ thế bỏ qua nhau, cả ngày hôm đó không hề gặp được nhau.
Thanh Thu bắt đầu ăn uống lại bình thường, cô im lặng chờ đợi, chời đợi ngày mình ra khỏi đây, đúng vậy, sao mấy ngày nay cô lại quên mất Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, chẳng mấy mà vị trí của người đàn ông đó trong lòng cô đã chẳng thua gì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.
Lại bốn ngày nữa trôi qua, vẫn là con số mà cô ghét.
Cánh cửa phòng giam lại mở, "Trọng Thanh Thu, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến."
"Ồ." Cô đứng dậy, còng tay, còng chân vang lên những tiếng loảng xoảng, nghe cực kỳ chói tai.
Lúc bước ra trước mặt nữ cảnh sát, cô ta lại không dẫn cô đi ngay mà lấy một chùm chìa khóa ra, dưới ánh nhìn ngơ ngác của Trọng Thanh Thu, cô ta cầm lấy tay cô. Chiếc chìa khóa được tra vào lỗ khóa trên còng tay.
Còng tay được mở ra, tiếp theo đó là còng chân.
Cô biết tại sao cô lại phải đeo những thứ này, vì với số lượng ma túy bị bắt nhiều như vậy thì tội phải ở mức tử hình, nhưng bây giờ...
Minh Tùng, chắc chắn là anh ấy đã giúp cô, chắc chắn là anh ấy.
Cô không sao, cô biết nhất định anh sẽ xuất hiện, nhưng lúc nào cô mới được gặp anh đây.
Xoa xoa cổ tay, vệt hằn đỏ không tan đi được, nhưng bây giờ cả tâm hồn lẫn cơ thể cô đều nhẹ nhõm. Lần này cô không bị đưa đến phòng thẩm vấn nữa mà là đưa vào phòng tiếp khách, trước mặt cô là cục trưởng cục công an, trên bàn trà là tách trà nóng bốc hơi nghi ngút cùng hoa quả, hiển nhiên là trà vừa mới pha xong, "Cô Trọng, mau ngồi xuống đi." Cục trưởng khách khí đứng dậy, đích thân ra đón cô, "Sự việc lần này thật đúng là oan cho cô rồi, chắc cô Trọng không phải chịu thiệt thòi gì chứ."
Cô có hơi mơ hồ, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà dù không biết nhưng cô cũng không nói gì.
"Không có gì."
"Cô xem, sao cô không nói rằng cô đã sớm đệ trình thứ này lên trên, nếu như cô nói sớm thì cũng không cần ở lại đây lâu đến thế." Cục trưởng đẩy một tờ giấy đến trước mặt cô, "Cô nên sớm nói đây là nét chữ của cô chứ, chúng tôi đã đối chiếu với nét chữ trong tài liệu giấy tờ ở văn phòng của cô rồi."
Tờ giấy đó là một bản báo cáo giao nộp, trong báo cáo có nói rằng lúc cô kinh doanh vô tình cướp được một lô ma túy, để ủng hộ việc cấm ma túy của chính phủ, cô muốn giao nộp số ma túy đó cho nhà nước xử lý.
Nội dung đại khái là như vậy, cô đọc mà mù mờ, cô chưa bao giờ viết cái này, nhưng nét chữ trong bản báo cáo này lại giống như cô viết, ngay ngắn xinh đẹp.
Đọc xong cô liền hiểu ý của cục trưởng, "Cục trưởng, cũng chẳng thể trách tôi được, tôi viết bản báo cáo này lâu lắm rồi mà không thấy ai để ý đến, ông bảo tôi phải làm sao? Chính phủ không để ý đến, tôi cũng không thể hô to cho cả làng cả nước biết tôi có một lô ma túy đây này, trùm ma túy mà biết thì ông ta sẽ giết chết tôi đấy." Vừa nói, trong đầu cô vừa hiện lên suy nghĩ, ngày tháng trong bản báo cáo này rõ ràng là từ ba năm trước, lúc đó Lê Minh Tùng vừa mới biết lời hẹn giữa cô và Bùi Minh Vũ.
Chắc chắn là anh.
Hóa ra anh đã chuẩn bị để ứng phó với ngày này từ ba năm trước.
Đây chính là điều mà cô không ngờ đến, nhưng anh đã thấy được từ trước, cô chỉ cho rằng mình không bán ma túy là không có tội, nhưng lại không ngờ được cô vẫn chưa kịp phi tang thứ nguy hiểm đó thì đã phải vào tù.
"Vậy khẩu cung trước đó của cô là có ý gì?" Cục Trưởng mỉm cười hỏi, giọng điệu hiền hòa hơn nhiều.
"Cục trưởng, tôi chỉ thuận miệng bịa ra mà thôi bởi vì tôi thật sự không hề buôn bán ma túy, nhưng lại trong cảnh tình ngay lý gian, nếu không phải bản báo cáo từ ba năm trước này của tôi được giở ra thì tôi bị oan thật sự, ông nói xem tại sao lại ém thư của tôi lâu như thế."
"Ổ khóa của hòm thư tố giác cô gửi vào đã bị gỉ sét, nếu không phải hai ngày trước có người nói rằng trong đó có thứ quan trọng, chúng tôi mở ra xem mới thấy được thư của cô, thì đúng là chúng tôi không biết thật."
"Vậy bây giờ biết rồi thì lúc nào tôi được thả."
"Cô Trọng, số lượng ma túy cô giao nộp lần này rất lớn, bên trên xét thấy cô có công, muốn mở một buổi họp báo, lấy cô làm tấm gương điển hình, không biết cô Trọng bao giờ có thời gian rảnh, để bàn bạc với người của chúng tôi về cụ thể nội dung cuộc họp báo?"
"Không được, tôi nhớ con tôi, tôi muốn gặp con tôi."
Cục trưởng cau mày, nói: "Cô Trọng, cô đừng vội từ chối chúng tôi, nếu nghĩ kĩ rồi thì gọi điện cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp." Cục trưởng nói rồi tự tay đưa cho Thanh Thu một tấm danh thiếp.
"Cám ơn." Cô lịch sự đón lấy, đứng dậy bước đi luôn, chẳng ai muốn ở lại cái chỗ này cả, bây giờ cô đang rất bình thường, lúc này người đang ở bên ngoài đợi cô bước ra khỏi đây có khi nào là Minh Tùng không?
Bản báo cáo đó là anh làm ra, ngoại trừ anh ra thì không còn ai khác cả.
Nhanh chóng chạy ra ngoài cổng, cô đứng khựng lại, ánh mắt lướt tìm xung quanh, chỉ có một chiếc xe đỗ ở phía bên kia đường, nhìn thấy cô đi ra, cửa xe liền bật mở, Sa Duy Hân bước xuống xem, sải bước về phía cô, "Thanh Thu, đi thôi."
"Anh ấy đâu?" Cô hỏi, trong lòng bắt đầu thấp thỏm, nếu như Sa Duy Hân đã đích thân đến đón cô, chẳng lẽ điều này có nghĩa Lê Minh Tùng sẽ không đến đón cô.
"Không biết, lên xe trước đi đã, có chuyện gì rồi nói sau." Cổ họng Sa Duy Hân khàn khàn, mấy ngày này từng giây từng phút đều khó chịu như thể muốn lấy mạng anh ta, Nguyễn Thủy Tiên vẫn không chịu để ý đến anh ta, anh ta đã ở sát cạnh bờ vực sụp đổ rồi.
"Không lên, anh đi trước đi, tôi đợi anh ấy." Cô bướng bỉnh nhìn ra ngoài đường, dường như cứ nhìn như thế là Lê Minh Tùng sẽ xuất hiện.
"Trọng Thanh Thu, cậu ấy sẽ không đến đâu."
"Tại sao?" Cô không nhìn Sa Duy Hân, như thể nhìn anh ta sẽ làm cô dao động quyết tâm đợi Lê Minh Tùng.
"Cậu ấy không đi được."
"Anh lừa tôi, anh ấy đi được, anh ấy chắc chắn sẽ đến."
Sa Duy Hân nghiến răng, chỉ đành nói, "Bây giờ cậu ấy đang ở bên cạnh Phương Thu rồi, cậu ấy sẽ không trở về với cô đâu."
Người cô cứng đờ, cô quay ngoắt sang nhìn Sa Duy Hân bằng ánh mắt sáng rực, cô không tin, "Sa Duy Hân, chắc chắn là anh đang lừa tôi... nhất định là anh đang lừa tôi..."
"Trọng Thanh Thu, tôi lừa cô làm gì? Tôi cho cô xem một bức ảnh để chứng minh." Sa Duy Hân rút một bức ảnh từ trong túi áo trong ra đưa cho Thanh Thu, "Cô xem đi."
Tay cô run rẩy cầm lấy, quả nhiên người trong bức ảnh là Phương Thu và Lê Minh Tùng.
Nhưng mà cả người Phương Thu toàn là máu nằm trong khuỷu tay của Lê Minh Tùng, ánh mắt cô mờ đi, khóe môi mấp máy, "Minh Tùng..."
"Chuyện này là thế nào, anh nói đi."
"Thanh Thu, sau đêm hôm Lê Minh Tùng mất tích, cô có gặp Phương Thu nữa không?"
Cô lắc đầu, đúng là cô không gặp cô ta nữa.
"Thế thì đúng rồi, đêm hôm đó, Lê Minh Tùng dẫn Hy Điệp đi gặp Ngư Lạc Tuấn lấy thứ mà cô muốn, cậu ấy dùng Hy Điệp để đổi lấy thứ đó, lại không ngờ được Ngư Lạc Tuấn thâm độc, hắn ta đoán chính xác Lê Minh Tùng sẽ không làm gì Hy Điệp thế nên hắn ta ko quan tâm đến chuyện Hy Điệp đang bị Lê Minh Tùng chĩa súng vào đầu để giao dịch với hắn ta, mà bắn một phát vào Lê Minh Tùng, phát súng bất ngờ đó bị Phương Thu thấy được, cô ta lao đến chắn đạn cho cậu ấy, sau đó liền hôn mê, mãi cho đến tận bây giờ."
"Thanh Thu, cô cảm thấy với tính cách của Lê Minh Tùng, anh ấy sẽ bỏ mặc Phương Thu sao? Huống hồ Phương Thu là người con gái anh ấy từng yêu như thế, tôi nghĩ cô nên nghe tôi thì hơn."
Cô cứng họng, nhìn trân trân vào bức ảnh trong tay, những ngón tay miết lên gương mặt của người con gái trong ảnh, sau đó lại sờ lên mặt người đàn ông, không nỡ rời đi, tại sao lại thành ra như thế này?
"Bọn họ vẫn luôn ở bên cạnh nhau, cậu ấy đi theo Phương Thu ra nước ngoài điều trị, cậu ấy đang đợi ngày Phương Thu tỉnh lại. Thanh Thu, nếu như cậu ấy trở về thì sẽ rất có lỗi với Phương Thu đã chắn đạn thay mình, trừ phi Phương Thu tỉnh lại."
Nước mắt cô ào ào tuôn rơi, "Sa Duy Hân, ý anh là anh ấy vốn dĩ muốn quay về nhưng bởi vì Phương Thu chưa tỉnh lại nên anh ấy không quay về nữa, có phải thế không?"
Sa Duy Hân gật đầu một cách khó nhọc, nói, "Coi như là thế đi."
"Được, vậy anh nói cho anh ấy biết, tôi chỉ cần anh ấy gặp tôi một lần thôi, bởi vì đây là lời hứa của anh ấy, anh ấy đã đồng ý với lời hẹn ba năm rồi, nếu như anh ấy không đến thì tôi sẽ chết, chỉ cần gặp anh ấy một lần thôi, anh ấy đến gặp tôi rồi sẽ để anh ấy đi, để anh ấy quay về với Phương Thu, sau đó tôi sẽ không làm phiền bọn họ nữa."