CHƯƠNG 247: ĐAU LÒNG
Đích thân thử nghiệm, trong tình huống Lê Minh Tùng không đưa Hy Điệp, đây là cách duy nhất mà anh ta có thể giúp Thanh Thu .
Dù sao thì trong cơ thể an tah đã có ma tuý rồi, cũng không để ý nhiều nữa. Lúc này nhớ ra, cũng thử rồi mới biết nụ cười thiên sứ đó quả nhiên uy lực hơn hẳn các loại độc bình thường, Ngũ Lạc Tư, đáng chết, nếu để anh ta gặp lại Ngũ Lạc tư lần nữa, anh ta thật sự muốn tự tay giết chết người đàn ông ác độc đó, lại dám ra tay với một người phụ nữ yếu đuối không cảnh giác. Thực ra thì ma tuý mấy lần gần đây càng lúc càng mạnh rồi. "Anh...anh sao lại như vậy?" Đầu tiên Bùi Linh Linh hốt hoảng, nhưng ngay lập tức, cô ta liền xông đến, cô ta muốn ngăn lại hành động tự hại mình của người đàn ông trước mắt, làm gì có ai tự đập đầu mình vào tường, cô ta ôm chặt lấy anh ta, "Minh Vũ , đừng như vậy, anh sao vậy, nói cho tôi biết được không?" Có thể là vì Thanh Thu, vì Thanh Thu bỏ đi cùng người đàn ông khác, cho nên anh ta mới đau khổ tự hành hạ bản thân, nghĩ đến bản thân mình cũng đau khổ như vậy, đột nhiên, cô ta cảm thấy mình và Bùi Minh Vũ rất giống nhau, hai con người cùng thất tình. Suy nghĩ ấy khiến cô ta không làm chủ được mà ôm chặt lấy anh ta, dù thế nào cũng không cho phép anh ta tự hại bản thân nữa, "Minh Vũ, đừng như vậy."
Giọng nói của cô ta rất dịu dàng, cùng với hai tiếng gọi Minh Vũ thần kì khiến Bùi Minh Vũ dừng lại, tiếng gọi "Minh Vũ " ấy giống như Thanh Thu đang gọi anh ta, Thanh Thu hay gọi anh ta như vậy. Cô đang ôm lấy anh ta, dù thế nào anh ta cũng không thể làm hại cô.
Tay nắm chặt, móng tay bấu vào thịt, nhưng nỗi đau đớn ấy lại không ngăn được sự đau đớn như có ngàn vạn con kiến đang bò khắp cơ thể anh ta.
Sau đó cô ta vòng qua ôm lấy eo anh, ngăn ta tiếp tục đập đầu vào tường, thực ra anh ta cũng không muốn, vì đập đầu sẽ bị thương, mà bị thương thì sẽ bị người khác phát hiện, thế nhưng vừa rồi, lần đầu tiên anh ta không khống chế được bản thân, may mà cô ta đến, bằng không, anh ta không biết bản thân mình sẽ bị thương thành bộ dạng nào.
"Giám đốc Bạch, đừng như vậy nữa, cho dù cô ấy không cần anh, nhưng anh vẫn còn có công ty còn có sự nghiệp của anh đúng không?" Rõ ràng bản thân cũng bị thương rồi, nhưng Bùi Linh Linh lại bắt đầy không làm chủ bản thân mà khuyên nhủ Bùi Minh Vũ, có lẽ, cô ta không yêu sâu đậm mãnh liệt như Bùi Minh Vũ, cô ta thích anh Tùng, thích rất nhiều năm rồi. Nhưng đó là lúc nhỏ, cô ta nói cô ta thích anh Tùng, mà anh Tùng cũng nói thích cô, nhưng đó là chuyện của gần 20 năm trước, ai rồi cũng thay đổi, anh Tùng dù thế nào cũng không phải thiếu niên như mơ đó trong kí ức cô, anh lớn rồi, anh từ lâu đã trở thành đàn ông, đều tại mẹ che giấu mọi tin tức về anh Tùng , khiến bây giờ cô ta mới có cơ hội và thời gian đi tìm anh. Cô lẩm bẩm lải nhải, cứ thế không ngừng lướt qua trái tim Bùi Minh Vũ như gió đêm, cũng đang ngăn cản con quỷ trong trái tim anh ta tiếp tục phát tác, cuối cùng, cơ thể run rẩy của Bùi Minh Vũ không còn căng thẳng nữa, cũng không muốn tự hại mình nữa, anh ta chỉ lặng yên nghe giọng của Bùi Linh Linh, giọng nói cô ta thật sự rất hay, rất dịu dàng.
Một lúc sau, Bùi Minh Vũ bắt đầu tỉnh lại. Đầu rất đau, đó là hậu quả của say rượu và đập đầu, nhưng mấy cái này đều là vết thương ngoài, thực ra cũng chẳng đáng là gì, an tah cúi đầu nhìn bàn tay trắng như ngọc đang ôm lấy eo anh ta, sức lực ôm lấy anh ta càng lúc càng thả lỏng rồi, hình như cô ấy tên là Bùi Linh Linh, cô ấy không phải Thanh Thu, Thanh Thu từ trước đến nay cũng không ôm anh ta như vậy.
Bàn tay cô ta từ từ buông ra, cô ta không có chút phản ứng gì, lúc anh quay đầu lại nhìn cô ta, đầu cô ta đã tựa vào tường ngủ rồi.
Khuôn mặt ấy, thật sự rất giống, đưa tay ra vén tóc cô ta ra sau tai, cô ta ngủ rất an dương, một chút cũng không vì một nơi xa lạ mà ngủ không yên giấc, thật đúng là người phụ nữ biết thích nghi với mọi hoàn cảnh. Bùi Minh Vũ đứng dậy, ban nãy dường như mới đi đánh giặc khiến toàn thân anh ta không có chút sức lực, nhưng anh ta vẫn cúi người bế Bùi Linh Linh lên, lúc bế cô ta ra ngoài mới nghĩ đến chỗ này của anh tổng cộng chỉ có 2 phòng, một cái của mình, một cái của Thanh Thu, lúc này Thanh Thu đang ở đâu?
Nhưng cho dù Thanh Thu ở đâu, anh cũng chỉ có thể để Bùi Linh Linh ở tạm phòng của Thanh Thu trước. Đặt cô ta lên giường, cô ta ngủ ngon lành ở đó, khuôn mặt thản nhiên khiến trong sự ngẩn ngơ, anh talại cảm thấy cô ta là Thanh Thu, nhưng nhìn kị lại, anh ta biết không phải, cô ta và Thanh Thu cũng có sắc khí gần giống nhau. Đóng cửa sổ, bật điều hoà rồi Bùi Minh Vũ mới đi ra. Đi về phía phòng mình, soi gương mới biết anh thảm hại thế nào, bộ dạng lú nãy nhất đinh là đac dọa Bùi Linh Linh sợ, ngày mai, anh ta phải tìm một lí do nói với cô ta là do đau đầu quá mới đập đầu vào tường, không biết cô ta có tin hay không, thế nhưng, việc anh hút thuốc phiện, ngoài Phong Thành, Thanh Thu, và Y Thương ra thì cũng không cho ai biết nữa, người biết càng nhiều thì anh ta càng lo lắng, nếu như không phải vì Thanh Thu thì ma tuý trong cơ thể anh ta sớm đã cai được gần hết rôi. Nụ cười thiên sứ quả thật uy lực không bình thường, Ngư Lạc Tuấn, anh hại chết Thanh Thu rồi. Nghĩ đến Thanh Thu, có âm thanh khẽ khàng đinh tai khiến anh lại đau khổ nhắm mắt lại, tại sao?
Một lúc sâu, anh mới đau khổ mở mắt ra, sau đó từ từ rút điện thoại gọi cho Y Thương, Y Thương bắt máy rất nhanh, "Anh Bùi, em gọi cho anh bao nhiêu cuộc anh không nghe, anh bây giờ đang ở đâu?" "Ờm, anh về rồi, anh không sao." "Vậy thì tốt, Phong Thành mới tỉnh lại, vừa hỏi anh xong, anh không sao thì em nói cho anh ý biết, để anh ấy yên tâm." "Ok, à đúng rồi, chuyện Phong Thành là như thế nào?" "Phong Thành nói người của Lê Minh Tùng nhận được một cuộc gọi rồi thả anh ấy đi,"
"Khoảng tầm mấy giờ?" Bùi Minh Vũ tính, trong lòng đã đoán được ra hơn nửa, nhất định là Thanh Thu , ngoài Thanh Thu ra thì không còn ai có được cái bản lĩnh khiến Lê Minh Tùng thả người. Thời gian mà Y Tinh nói với thời gian anh ta tính trùng khớp nhau, chính là Thanh Thu . Anh ta chán nản đặt điện thoại xuống, mới hiểu ra lí do Thanh Thu đi gặp Lê Minh Tùng, hoá ra là vì anh ta, vì Phong Thành. Đau khổ buồn bã đấm thẳng vào tường, anh ta thật sự vô dụng. Hành động lần này Phong Thành cũng không thể mang Hy Điệp về, xem ra, Lê Minh Tùng sớm đã tăng cường phòng bị, anh ta còn biết Phong Thành ra tay thì rất ít khi thất bại. Bùi Minh Vũ đang suy nghĩ phải làm thế nào để đem Thanh Thu đòi lại từ trong tay Lê Minh Tùng, lại đúng vào lúc này, Lê Minh Tùng gọi điện thoại đến. Nhìn dãy số điện thoại, Bùi Minh Vũ có chút hoài nghi nghe điện thoại, " Lê Minh Tùng, bao giờ anh thả Thanh Thu về?" "Ô, không phải anh nhìn thấy rồi sao, cô ấy không được khoẻ nên tạm thời ở lại chỗ tôi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy." "Anh gọi điện đến là để nói cho tôi chuyện này sao?" Anh ta còn tưởng anh sẽ đưa Thanh Thu về, hoá ra không phải "Ờm, đây chỉ là một chuyện trong đó. Còn có một chuyện khác." Lê Minh Tùng vừa nói rồi ngừng lại. "Chuyện khác gì, mau nói, đừng có úp úp mơ mở nữa, Lê Minh Tùng, sớm muộn gì tôi cũng se đưa Thanh Thu về."
"Tuỳ ý." Nhưng anh sẽ tăng cường phòng bị, Phong Thành đến nữa thì chỉ sợ đến sân cũng không vào được, anh không chỉ phòng bị Phong Thành, còn phòng bị Ngư Lạc Tuấn, nhưng nói xong hai chữ "tuỳ ý", anh ta liền có cảm giác bát an, lúc trước vì câu "tuỳ ý" của Thanh Thu khiến anh dẫn cô đi ăn mà chẳng ăn được gì, tới nơi ở của anh, Thanh Thu cũng không ăn, chỉ nói mệt rồi, cô muốn đi ngủ. "Nếu anh không có chuyện gì vậy thì hẹn gặp lại." Bùi Minh Vũ bực dọc định tắt máy, không muốn nói nhiều với Lê Minh Tùng.
"Khoan đã, có người nói Bùi Linh Linh vào tiệm gỗ Vũ Thu của các người, có phải không?" Mặc dù ở cưa nhà hàng Lê Minh Tùng vì Thanh Thu mà không có thì giờ để quan tâm Bùi Linh Linh, nhưng vừa rời khỏi nhà hàng, anh liền cho người đi tìm Bùi Linh Linh, cho dù thế nào đi chăng nưa, Bùi Linh Linh cũng đến tìm anh, nếu Bùi Linh Linh xảy ra chuyện, anh ta cũng khó mà ăn nói. "Đúng." Bùi Minh Vũ lập tức trả lời, thì ra Lê Minh Tùng đang hỏi chuyện của Bùi Linh Linh, xem ra, Lê Minh Tùng rất quan tâm Bùi Linh Linh, nếu như hăn đã giam cầm Thanh Thu , vậy thì mình phải giữ Bùi Linh Linh lại, như vậy mới khiến anh nóng ruột nóng gan, ít nhất sẽ có chút kiêng dè.
"Cô ấy ngủ rồi?"
"Ngủ rồi, ở phòng Thanh Thu , có cần tôi gọi cô ấy dậy nghe điện thoại của anh không?" Tiếp tục thăm dò Lê Minh Tùng rốt cuộc quan tâm Bùi Linh Linh đến nhường nào.
"Không cần đâu, cô ấy ở chỗ anh tôi yên tâm rồi, sáng sớm mai cô ấy tỉnh dậy, bảo cô ấy đến chỗ tôi, được rồi, tôi tắt máy đây." Nói xong cũng không đợi Bùi Minh Vũ nói gì, Lê Minh Tùng liền tự tắt máy luôn.
Nghe tiếng tút trong điện thoại, Bùi Minh Vũ thật sự nghĩ rằng đây không phải là gọi điện mà Lê Minh Tùng ở trước mặt anh ta, thực sự muốn đánh cho một trận, cho dù bản thân có thua, anh ta cũng cam tâm, ít nhất, anh còn được đấu với Lê Minh Tùng.
Cẩn thận bôi thuốc rồi băng bó vết thương trên trán lại, bản thân anh ta tự băng bó cho mình, băng bó không đẹp chút nào, nhưng tối như vậy rồi, còn người con gái đang ngủ ở phòng bên cạnh, anh ta càng không muốn phiền phức, tránh để sinh chuyện, cuộc điện thoại của Lê Minh Tùng khiến anh ta hiểu ra, xem ra, cô ta thật sự có quan hệ mật thiết với Lê Minh Tùng.
Bùi Minh Vũ không ngủ được, anh ta nhớ Thanh Thu, anh ta đang nghĩ về nụ cười thiên sứ, anh phải nghĩ ra cách để Thanh Thu cai nghiện. Anh lật người đi lật người lại, Thanh Thu bên đó cũng không vui vẻ, bị Lê Minh Tùng đem về chỗ của anh, nước mắt ướt đẫm gối rồi cô ngủ thiếp đi, thật là bị anh làm cho mệt nhoài, anh hành hạ cô lâu như vậy, thế nhưng trời còn chưa sáng Thanh Thu đã tỉnh dậy.
Nụ cười thiên sứ trong cơ thể khiến buổi tối cô đều ngủ không ngon giấc, thường là nửa tỉnh nửa mở, mở mắt ra nhìn xung quanh, ở đây xa lạ đến vậy nhưng người đàn ông bên cạnh lại không xa lạ, mặc dù không nhìn thấy mặt anh, nhưng mùi trên người anh lại không ai có thể quen thuộc hơn cô, Lê Minh Tùng, chính là anh, tay anh đặt lên eo cô, ôm cô chặt như vậy, dường như sợ rằng cô đột nhiên tỉnh dậy sẽ rời đi mất.
Nhưng cô ấy thực sự muốn đi. Nghĩ đến trái tim đau đớn và bộ dạng mất kiểm soát lúc uống rượu của Bùi Minh Vũ, cô không kìm được sự đau lòng.