CHƯƠNG 176: KHÔNG ĐẾN LƯỢT ANH QUẢN
Cô mỉm cười bước tới, có lẽ là đang trong giờ làm việc nên đại sảnh vẫn chưa có khách, cả đại sảnh lặng ngắt như tờ, nhưng dường như mọi người đang rất bận rộn, liên tục đánh máy tính.
Cô thấy lạ là không cần gọi điện thoại sao?
Cô đứng đằng sau một nhân viên kinh doanh thì thấy anh ta đang trả lời email.
Được, ngày mai chúng tôi sẽ chuyển hàng, mong Anh (Chị) chú ý nhận hàng.
Hóa ra là dùng email.
Đây là làm việc trong im lặng đây mà.
“Chào chị, xin hỏi chị cần giúp gì không ạ?”
Đang nghe ngóng tình hình thì một người đàn ông đang di chuyển chuột ngẩng đầu lên nhìn cô.
Cô thấy ngượng bèn nói:
“Ừm, tôi đến làm việc.”
“Cô là người mới sao?”
Người đàn ông bỗng trở nên hào hứng, nhìn cô dò xét.
“Vâng.”
“Cô làm ở bộ phận nào?”
Cô suy nghĩ một lát rồi đáp:
“Thư ký của tổng giám đốc.”
Cô bỗng nhiên không muốn người khác biết thân phận thực sự của mình như vậy chẳng phải sẽ dễ dàng giám sát công việc Bùi Minh Vũ hơn sao.
“Chị à, giám đốc cũng không hay ở đây, chị...”
Cô cười cười rời đi.
“Xin lỗi, tôi phải đi báo cáo rồi.”
Nói rồi cô vừa đi đến quầy lễ tân vừa gọi điện cho Bùi Minh Vũ.
“Alo, tôi tạm thời làm thư ký của anh nhé, như vậy sẽ dễ dàng triển khai công việc hơn.”
“Trọng Thanh Thu, sao có thể làm thế được.”
“Em nói được là được, nếu không thì ngày mai em sẽ không đến nữa.” Cô đe dọa.
“Được rồi, đưa điện thoại cho Tiểu Ngũ ở quầy lễ tân, tôi nói với cô ấy đưa cô đến phòng làm việc của tôi.
Vậy là Thanh Thu trở thành thư ký của “Vũ Thu Mộc Tài Hành”, mặc dù chỉ là chức danh “có tiếng mà không có miếng”, cũng không có công việc cụ thể nhưng khi lễ tân đưa cô vào phòng làm việc của mình, cô vẫn thấy sốc:
“Tiểu Ngũ, cô không nhầm đấy chứ, đây là phòng làm việc của tôi sao?” Hơi to thì phải.
“Không nhầm đâu, giám đốc đã nói rồi, đây là phòng làm việc của cô, tôi đi lấy đồ dùng của cô lại đây, cần gì cứ nói với tôi, được chứ?”
Lúc nhận điện thoại của Bùi Minh Vũ, Tiểu Ngũ cũng thấy giật mình, từ trước tới nay giám đốc chưa bao giờ tự mình gọi điện tới dặn dò phải tiếp đón người được tuyển vào công ty cái gì bao giờ, nhưng cô gái trước mặt này lại không giống như vậy, nhìn cách cô ấy nói chuyện điện thoại với giám đốc là biết ngay, giống như là bạn bè lâu năm vậy.
Cũng không biết là quan hệ gì, nhưng không phải là mộ nhân viên tiếp tân như cô có thể biết được.
“Cảm ơn.”
Thanh Thu ngồi vào chiếc ghế xoay bằng da, phòng làm việc này rất đẹp, rất nữ tính, trước bệ cửa sổ để rất nhiều loại cỏ cây hoa lá, có thể thấy được rằng đây chính là phòng làm việc mà Bùi Minh Vũ đặc biệt chuẩn bị dành riêng cho cô.
Dù là thay anh giám sát công việc nhưng Thanh Thu rất nhanh đã tập trung vào công việc, ít nhất thì cô cũng phải biết công ty làm về cái gì. Từ trước tới nay cô chưa từng làm ở một công ty lớn, vì thế khi đối diện với mọi thứ ở đây cô đều cảm thấy rất hào hứng, nói thật cô rất thích công việc này cho dù là làm không lương thì cô vẫn thích bởi đây là cơ hội cô có thể rèn luyện chính bản mình.
Bận rộn cả ngày để xem tài liệu công ty, cô muốn gì lễ tân đều mang đến cho cô, hoàn toàn tin tưởng không hề nghi ngờ. Vì thế cô không có thời gian để theo dõi cửa hàng online của chính mình, xem ra buổi tối về nhà phải tăng ca rồi.
Cô đang chăm chú đọc tài liệu thì trong phòng làm việc bỗng xuất hiện thêm một người, hơn nữa còn ở ngay đằng sau cô, không một tiếng động nhìn bóng dáng đang đi chuyển trên bàn, sau đó cô đột nhiên đứng dậy, quay lại nói;
“Bùi Minh Vũ, anh đang làm cái gì vậy?”
Anh thật sự là bị giật mình,đáp:
“Trọng Thanh Thu, làm người ta giật cả mình.”
Cô cười: “Sao không đả động gì đã đến rồi.”
“Đến đón em, tiện đường đi thăm Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, còn nữa, tối nay em phải mời anh ăn cơm đấy nhé!”
“Được.”
Nghĩ tới việc ngày đó anh giúp cô tìm bọn trẻ một ngày một đêm khiến cô cảm thất áy náy:
“Đi thôi, chúng ta đi mua đồ ăn trước đã, sau đó đi đón bọn trẻ.”
“Ừ, đi thôi, thư ký tổng giám đốc.”
Nghe thấy anh gọi chức danh của cô khiến cô bật cười, cầm lấy quyển sách ở trên bàn đập nhẹ vào đầu anh:
“Bùi Minh Vũ, bây giờ anh cũng biết trêu chọc người khác rồi đấy, trước đây anh đâu có như vậy, nói đi, anh là học từ ai đấy hả?”
Anh cười: “He he, không nói cho em biết.”
Nói rồi anh nắm chặt lấy tay cô, cũng không xem xem cô có đồng ý hay không mà đã kéo cô ra khỏi phòng làm việc, nói tiếp:
“Gần đây anh cũng hơi bận, nhưng cũng chỉ bận tầm khoảng một, hai tháng nữa thôi, đến lúc đó giám đốc như anh phải trở về như cũ rồi.”
“Bận làm vụ gì thế? Có cần giới thiệu cho em với không để em kiếm thêm ít tiền.”
“Trọng Thanh Thu, em làm mối gỗ là được rồi, vụ này kiếm được nhiều hơn.”
“Thật à?”
“Thật.’
Cô nghĩ cũng phải, bởi cô đã xem qua sổ sách của mối gỗ, quả thật lợi nhuận muốn bao nhiêu được bấy nhiêu.
“Được, vậy em sẽ ở lại đây, sau đó sẽ cướp hết mối làm ăn của anh.”
“Được, dù sao thì tên ở đây cũng là của em.”
“Bùi Minh Vũ, anh đã mưu tính từ trước đúng không, anh cố tình viết tên em để tôi không nỡ cướp mối làm ăn của anh chứ gì.”
“Hi hi, đúng rồi đấy.”
Anh cười đắc ý, để lộ ra hàm răng trắng sáng, tựa như gió xuân. Đã rất lâu rồi cô mới nhìn thấy Bùi Minh Vũ thoải mái như vậy.
“Anh nhặt được tiền à?”
“Không, chỉ là nghĩ đến hai tháng nữa là mọi việc cũng hòm hòm nên thấy vui thôi.”
Hóa ra là như vậy.
“Đừng lúc nào cũng nói với em là anh bận hai tháng nữa, yên tâm, bắt đầu từ ngày mai em không cho phép anh đến gặp em nữa, tôi cũng không đi gặp anh, nếu không thông báo này của chỉ là nói chơi thôi.”
Ổn định chỗ ngồi, tay anh đặt trên vô lăng nhưng không vội khởi động xe, nói với cô:
“Thanh Thu, qua hai tháng nữa mà không bận gì thì anh muốn đưa em và bọn trẻ đi du lịch thư giãn nghỉ ngơi.
“Được được, đến lúc đó đừng có kêu khổ là Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh hành hạ anh nhé.”
“Không đâu, chơi với hai đứa rất vui, anh rất thích.”
Đáng tiếc không phải là con anh, cô mơ mơ màng màng nhìn góc mặt anh, những lời anh nói ngày hôm nay rất lạ khiến cô không thể nắm bắt được.
“Đi thôi, nếu không thì muộn mất, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh sợ nhất chính là nhà trẻ chỉ còn lại hai đứa nó.”
Cô vẫn chưa nói xong thì anh lập tức khởi động xe, lái như bay ra ngoại ô, hoàng hôn buông xuống khiến cảnh sắc ngoài cửa sổ mê hoặc mờ ảo, trái tim căng thẳng mấy ngày qua giây phút này cũng được thả lỏng.
Có lúc buông tay cũng chính là một loại hạnh phúc, nhưng khó khăn nhất chính là buông tay rồi nhưng vẫn còn phải dây dưa với nhau.
“Bùi Minh Vũ, Bùi Tuệ về rồi à?”
“Ừ, về rồi.”
“Anh và cô ấy...”
“Thanh Thu, anh chỉ coi cô ấy là em gái, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy.”
Anh mở miệng chặn lời cô, không để cô tiếp tục nói nữa.
“Bùi Minh Vũ, em không nói là anh phải lấy cô ấy, em muốn nói anh và cô ấy không thể tiếp tục như vậy đâu, có lẽ anh nên thử giới thiệu bạn trai cho cô ấy không chừng một ngày nào đó cô ấy sẽ gặp được tình yêu đích thực, đến lúc đó cô ấy sẽ tự theo đuổi hạnh phúc thuộc về mình.”
Có một vài người cần phải được chỉ bảo.
“Anh cũng giới thiệu rồi, cô ấy gặp người nào là đá người đó, haizz, đợi anh làm xong việc rồi nói tiếp.”
Trong xe bỗng chìm vào yên lặng, cô chỉ yên tĩnh nhìn bóng lưng anh, bỗng nhiên nghĩ tới nếu ngay từ đầu cô chọn anh thì liệu sẽ không có chuyện giữa cô và Lê Minh Tùng hay không?
Đúng vậy, vì Hoàng Cảnh Hưng đã phá hỏng tất cả.
Từ ngày ngồi cùng anh ta trên bờ biển thì không thấy anh ta đâu nữa, thậm chí trên đảo Hỏa Sơn anh ta cũng không có đến từ biệt cô.
Chuyện của Cận Như Tuyết cũng không biết là thật hay giả, cũng chính vì thế mà cô có thể đích thân đến đón bọn trẻ, hơn nữa còn chăm sóc Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.
Thấy sắp đến ngoại ô, phía trước chính là nhà trẻ của các con, Bùi Minh Vũ vừa lái xe vừa nói:
“Thanh Thu, lần sau nếu có chuyện gì thì hãy nói với anh một tiếng được không?”
Tim cô bỗng thắt lại, cô biết anh đề cập đến chính là chuyện cô dắt theo bọn trẻ mất tích nữa năm khiến anh luôn bận lòng .
“Xin lỗi, em sợ...”
“Em có số điện thoại của anh, sau này cứ trực tiếp liên lạc với anh.”
Cô gật đầu cũng không nói thêm gì nữa.
Đến trước cổng nhà trẻ, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh vừa nhìn thấy Bùi Minh Vũ liền đòi anh ôm, anh đã ôm bọn trẻ khi chúng còn nhỏ nên đã thành thói quen.
Ôm bọn trẻ lên xe, rồi lại ôm vào nhà, nhà cô chỉ có một căn phòng và một nhà bếp, thật sự rất đơn sơ. Hôm qua cứ tưởng rằng Lê Minh Tùng chê nơi này chỉ ở lại một lúc là đi ngay nhưng anh lại ở lại một đêm. Bây giờ đổi thành Bùi Minh Vũ, anh rất thích sự yên tĩnh nơi đây.
“Thanh Thu chẳng trách em không muốn chuyển đi, hóa ra gần đây là vườn hoa, lái xe anh cũng có thể ngửi thấy mùi thơm của chúng.”
“He he, đúng vậy đó.”
“Nhưng ở đây lại xa công ty, anh thấy em vẫn nên chuyển đi thì hơn.”
“Vài ngày nữa rồi tính tiếp, dẫu sao em cũng quen ở đây rồi.”
Cô xuống bếp nấu cơm, lúc còn ở trong quán nhỏ, cô cũng ăn cơm cùng Bùi Minh Vũ, vì thế ở cùng với anh, mọi thứ đều tự nhiên như thế, ăn cơm xong rồi dỗ bọn trẻ ngủ, cô mở cửa tiễn anh, màn đêm yên tĩnh trăng sáng vàng vọt, đẹp và tĩnh mịch như trong mộng chiếu rọi hai người bọn họ kẻ trước người sau bước ra khỏi phòng.
Anh đẩy cửa, quay đầu lại nói:
“Em về đi, chúc em ngủ ngon.”
“Chúc anh ngủ ngon.”
Cô thấp giọng đáp, nhìn bóng lưng anh bước vào trong xe sau đó lái xe rời đi.
Chạm rãi quay đầu, ngáp một cái, tay che miệng đang định bỏ xuống thì trước cửa phòng bỗng xuất hiện một bóng người:
“Trọng Thanh Thu, tại sao còn qua lại với anh ta.”
Giọng người đàn ông còn phả lẫn mùi rượu truyền tới, khiến cô người cô run rẩy, cô ngẩng đầu lên, đối diện với cô là ánh mắt ngà ngà say, đầy giận dữ của Lê Minh Tùng.
Không khí vô cùng nặng nề.
Cô lách người muốn len qua anh ta, không biết anh ta đến từ lúc nào thần không biết quỷ không hay, đứng trước phòng cô mà cô cũng không biết.
“Đừng đi, em nói đi, sao vẫn còn qua lại với anh ta?”
Cô cau mày nhìn vào mắt anh ta:
“Lê Minh Tùng, trai chưa vợ gái chưa chồng, em qua lại với anh không đến lượt anh quản.”