CHƯƠNG 159: ANH THẬT KHỐN NẠN
Cuối cùng, cô vẫn không hề động đậy, cô đã đồng ý với anh, chỉ cần anh trả lại tự do cho cô thì cô sẽ đưa bọn trẻ đến đảo Hỏa Sơn cùng anh một lần. Trong chuyện này, cô chỉ lãi chứ không hề lỗ, vậy thì tại sao cô không đồng ý chứ?
Cô không hối hận, chỉ là cô không quen với việc bọn trẻ bỗng nhiên thay đổi mà thôi.
Thanh Thu không lên tiếng, ánh mắt sáng quắc nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cây cỏ xanh tươi động lòng người. Thành phố F vĩnh viễn không có mùa đông thực sự, đây chính là thời điểm lạnh nhất ở đây, chỉ cần mặc một chiếc áo len mỏng, sau đó khoác một chiếc áo bên ngoài cũng đủ ấm áp rồi.
"Mẹ, con không phải là Trọng Quỳnh Quỳnh ư?"
"Đúng thế, con cũng không phải là Trọng Thùy Thùy ạ?"
Thanh Thu lắc đầu: “Ba đã đổi họ của các con rồi, bây giờ, các con là con của ba chứ không phải là con của mẹ nữa." Mặc dù vẫn còn giận dỗi nhưng cô đang nói sự thật, thân phận thực sự của bọn trẻ đã không còn liên quan gì đến cô nữa rồi, tuy nhiên cô vẫn là mẹ đẻ của chúng.
Cô đã rất vả nuôi bọn trẻ lớn lên nhưng lại bị Lê Minh Tùng ngang ngược cướp mất trên danh nghĩa, anh rất vô lại, còn cô thì thực sực không cam lòng.
"Thanh Thu, đừng đùa với bọn trẻ như thế, em mở chiếc hộp nhỏ kia ra là biết." Ngồi ở ghế lái, Lê Minh Tùng vừa nhìn đường vừa thấp giọng nói.
"Hả?" Cô nhíu mày, ánh mắt hướng về phía chiếc hộp nhỏ bên cạnh ghế lái mà anh vừa chỉ vào, trong lòng do dự không biết có nên mở ra hay không.
"Mở ra xem đi."
Sự tò mò làm cho Thanh Thu vẫn quyết định mở chiếc hộp nhỏ ra, cô nhìn vào bên trong. Chiếc hộp hoàn toàn trống rỗng, bên trong chỉ có tập giấy màu đỏ đậm, đó là một cuốn số hộ khẩu. Cô nhẹ nhàng cầm lên rồi mở ra, ba trang đầu đều đã được điền đầy đủ. Trang đầu tiên là tên cô, sau đó là Quỳnh Quỳnh, rồi đến Thùy Thùy.
Anh đã trả lại bọn trẻ cho cô từ lúc nào vậy.
Cô lo lắng ngẩng đầu, lúc nhìn về phía bóng lưng của anh, cô chỉ cảm thấy trái tim đập lệch mất nửa nhịp. Anh không chỉ trả lại tự do cho cô mà còn trả luôn cả bọn trẻ cho cô nữa.
Lê Minh Tùng, anh có ý gì đây?
"Mẹ, đây là tên của con này."
"Còn đây là tên của con."
Hai đứa trẻ đã ngồi sát lại gần cô, cùng cô nhìn lên cuốn sổ nhỏ.
Nhẹ nhàng gấp cuốn sổ lại, Thanh Thu càng không hiểu Lê Minh Tùng có ý gì. Đáng ra lúc biết được chuyện này cô nên vui mới đúng, nhưng bây giờ, trái tim cô lại không khỏi xuất hiện cảm giác bị đè nén, cô nói với anh bằng giọng điệu thản nhiên: "Cảm ơn anh."
Anh không nói gì mà chỉ phóng xe về phía đảo Hỏa Sơn, sự yên tĩnh làm cho hai đứa trẻ từ từ dựa vào lưng ghế rồi thiếp đi.
Tiếng hít thở đều đều trong xe cùng với dáng vẻ ngủ ngon lành của hai đứa trẻ cũng khiến cho Thanh Thu cảm thấy hơi buồn ngủ, tối qua cô không được ngủ đủ giấc nên vẫn còn rất mệt.
Cô khẽ nhắm mắt lại, vốn chỉ định chợp mắt một lát nhưng không ngờ cô lại thiếp đi lúc nào không hay.
Đảo Hỏa Sơn cách thành phố F không xa, chỉ lái xe hơn một tiếng là đến nơi. Đang ngủ rất say sưa thì cơ thể cô bị đẩy nhè nhẹ: “Thanh Thu, tỉnh lại đi, đến nơi rồi."
"A..." Thanh Thu dụi mắt, cô vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn nên cũng không biết mình đang ở đâu.
"Đến nơi rồi, vẫn là khách sạn lần trước." Giọng nói trầm trầm của Lê Minh Tùng truyền vào tai cô.
Cô ngồi thẳng người dậy, lúc này cô mới nhận ra chiếc xe đã dừng hẳn. Tòa nhà cao tầng lộng lẫy bên ngoài đúng là khách sạn lần trước mà cô từng ở: “Sao lại nhanh thế?" Cô không hề biết chuyện mình đã ngủ thiếp đi.
"Anh bế bọn trẻ, em đi lấy đồ rồi chúng ta lên trên nhé." Anh mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm khác thường. Nụ cười đó khiến Thanh Thu cảm thấy như đang chìm trong giấc mộng, hai tay vô thức cầm đồ đạc lên.
Lúc bế hai đứa trẻ lên, anh gặp một chút khó khăn. Bế một đứa lên thì dễ, còn lúc bế luôn cả đứa còn lại thì hơi rắc rối. Nhìn thấy dáng vẻ của anh, Thanh Thu đành lên tiếng: "Ban ngày mà, cứ gọi hai đứa dậy."
"Đừng, để hai đứa ngủ thêm một lát, đêm qua chắc chúng không ngủ được."
Nghe thấy lời anh nói, cô cảm thấy không ổn, thực sự không ổn. Tối qua, lúc cô đến biệt thự để lấy hợp đồng, hai đứa trẻ đã ngủ rồi kia mà: “Sao anh biết hai đứa không ngủ?"
Mặc dù bế hai đứa bé trong lòng nhưng Lê Minh Tùng vẫn đi rất nhanh. Nếu không phải cô còn đang ở phía sau, anh sẽ còn đi nhanh hơn nữa. Nghe thấy giọng nói của cô, anh quay người lại rồi thấp giọng nói: "Em đoán đi."
"Hì hì." Cô bật cười, dáng vẻ của anh lúc này rất buồn cười, giống như thể anh đang giấu giếm một bí mật rất lớn vậy: “Có gì mà đoán chứ, chắc chắn là anh đã gọi điện thoại cho bọn trẻ." Kể từ lúc lên xe, anh và bọn trẻ luôn nằm trong tầm mắt cô, cô không hề thấy mấy người bọn họ thì thầm gì với nhau cả.
"Ha ha." Lê Minh Tùng thấp giọng cười, anh đã bước lên bậc thang hướng về phía sảnh khách sạn. Thấy bóng lưng bế hai đứa trẻ của anh, cô bỗng nhiên nhận ra, lúc ở cùng nhau, anh và hai đứa trẻ rất thân thiết, dường như, anh đã bế hai đứa như thế này rất nhiều lần rồi.
Đến sảnh, họ nhận lấy thẻ phòng. Hóa ra, anh đã đặt phòng trước, hai phòng: “Thanh Thu, em cầm lấy thẻ, chúng ta lên lầu thôi."
"Được." Cô nhẹ nhàng cầm lấy thẻ, hai đứa trẻ vẫn ngủ ngon lành.
Đến lúc đứng trong thang máy, cuối cùng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cũng có dấu hiệu tỉnh dậy, Thùy Thùy dụi mắt trong lòng Lê Minh Tùng.
Thùy Thùy mở mắt ra, người đầu tiên cô bé nhìn thấy chính là Lê Minh Tùng: “Ba, đến đâu rồi ạ?"
"Đã tới khách sạn, chúng ta sắp lên đến phòng rồi."
"Ba đã nói là sẽ đưa chúng con đi bơi, nước còn không lạnh nữa." Sau một giấc ngủ, Thùy Thùy đã quên hết những chuyện không vui lúc trên xe, bây giờ, cô bé chỉ nghĩ đến việc mà mình thích.
"Được, thay quần áo rồi ăn cơm đã nhé." Lê Minh Tùng nhanh chóng đặt Thùy Thùy xuống, lúc thang máy dừng lại, Quỳnh Quỳnh cũng tỉnh dậy.
Quỳnh Quỳnh giãy giụa trên cơ thể Lê Minh Tùng rồi trượt xuống, đôi mắt xinh đẹp lập tức hướng về phía Thanh Thu: “Ba, mẹ xách nhiều đồ quá, chắc là rất nặng, ba giúp mẹ đi ạ”.
Lê Minh Tùng mỉm cười rồi giơ tay ra: “Đưa cho anh."
Thanh Thu không khách sáo, cô đưa hết toàn bộ đồ đạc trên người cho anh. Chắc là vì hơi bất ngờ nên đồ đạc trong tay anh nặng nề trĩu xuống, suýt chút nữa thì rơi xuống sàn thang máy đang mở, may mà Lê Minh Tùng nhanh nhẹn giơ tay ra đỡ kịp. Mặc dù đồ đạc không bị kẹt trong thang máy nhưng có hai chiếc túi xách nhỏ vẫn rơi xuống sàn nhà “bộp bộp", một số thứ rơi ra ngoài, đó đều là đồ của Thanh Thu, một chiếc gương, một chiếc lược và một cây son nữa, thậm chí còn có cả...
Còn có cả một gói băng vệ sinh, Thanh Thu sợ kỳ kinh nguyệt sẽ đến bất ngờ nên tạm thời chuẩn bị sẵn. Nhưng chính vì gói băng vệ sinh này mà gương mặt Thanh Thu đỏ lên, cô vội vàng ngồi xổm xuống để nhặt thì vừa khéo chạm vào tay của Lê Minh Tùng.
Một bàn tay to lớn ấm áp, gương, lược và son rơi rất gần cô, chỉ có gói băng vệ sinh là ở ngay dưới tay anh. Anh nhặt lên một cách tự nhiên, sau đó để vào chiếc túi trước mặt cô, tự nhiên như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.
"Mẹ, ba, chúng ta ở phòng nào vậy?" Vừa tỉnh dậy, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đã vui vẻ, cả người tràn đầy sức sống.
Thanh Thu không lên tiếng mà chỉ vội vàng giật lấy chiếc túi trong tay anh: “Đưa cho em."
Anh đứng dậy, chỉ tay về phía sâu trong dãy hàng lang: "1202 và 1203, ai tìm thấy trước sẽ được thưởng."
Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh vội vàng mở to mắt nhìn về phía dãy số trên cửa từng phòng, hai đứa trẻ nhanh chóng quên đi sự tồn tại của Lê Minh Tùng và Thanh Thu.
Lúc này, anh mới buông chiếc túi kia ra, điều này khiến cho cô buộc phải bước tới bên cạnh anh. Không khí ngập tràn mùi nước hoa nhàn nhạt hòa lẫn với hương thơm của đàn ông, Thanh Thu bất giác run lên, giọng nói của anh trở nên mơ hồ: "Đừng có dùng nó để lừa anh nữa nhé."
Chỉ mấy chữ nhẹ nhàng đã gợi cho Thanh Thu nhớ lại lần đầu tiên của cô và anh. Đêm hôm đó, cô bảo với anh rằng giọt máu ngàn vàng của cô chính là kinh nguyệt. Chính vì vậy mà anh tưởng rằng đêm đó không hề xảy ra chuyện gì. Cũng chính đêm đó, cô đã mang trong mình Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.
Bước chân chững lại, Thanh Thu dừng ngay sau lưng Lê Minh Tùng. Thực ra, kỳ kinh nguyệt của cô vẫn chưa đến.
"Sao em không nói gì?" Rõ ràng lúc đi trên thảm trải sàn, bước chân sẽ không gây ra tiếng động, thế nhưng Lê Minh Tùng vẫn nhận ra Thanh Thu đã dừng lại.
Gương mặt cô càng đỏ hơn, cô cảm thấy chuyện riêng tư này không nên nói oang oang trên hành lang đông người đi lại thế này. Thế mà anh đã hỏi rồi, hơn nữa còn hỏi một cách tự nhiên như thể đây là chuyện mà anh nên biết.
Thanh Thu nhoẻn miệng cười: “Lê Minh Tùng, bây giờ em không còn là vợ của anh, cũng không phải là đối tượng hợp tác với anh nữa, giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi." Anh để ý quá nhiều rồi.
Lê Minh Tùng nhấc chân lên, lúc cô đang kinh ngạc nhìn theo bóng lưng anh thì giọng nói quyến rũ lại truyền đến: “Thanh Thu, chúng ta làm lại từ đầu nhé..." Nói xong, anh nhanh chóng đuổi theo Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, để lại một mình Thanh Thu đứng yên tại chỗ, trong tay là chiếc túi nhỏ đựng băng vệ sinh. Lúc này, cô quên luôn cả chuyện đuổi theo họ.
Anh nói: Thanh Thu, chúng ta làm lại từ đầu nhé.
Bắt đầu lại từ lúc chưa hề liên quan gì đến nhau ư?
Trái tim cô bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Không thể, cô không thể làm thế.
Lê Minh Tùng, trong lòng anh chỉ có Phương Thu, vừa nhìn thấy cô ấy, toàn bộ lý trí của anh đều biến mất. Một trái tim đã thuộc về người phụ nữ khác, Thanh Thu cô không cần.
"Ba, con tìm thấy trước, đây là phòng 1202 ạ." Quỳnh Quỳnh vui vẻ chỉ tay vào tấm biển trên cửa: “Ba bảo là sẽ có thưởng mà."
"Sẽ có." Người đàn ông cao lớn cúi người hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của Quỳnh Quỳnh.
"Ba, còn cả con nữa." Thùy Thùy cũng không quên bước tới gần để Lê Minh Tùng hôn lên gương mặt nhỏ của mình.
Nhưng mà trong tay Lê Minh Tùng không có chìa khóa, có đến nơi cũng không mở được cửa. Anh xách đống đồ lên rồi quay người lại: “Thanh Thu, thẻ đâu."
Lúc này, Thanh Thu mới vội vàng đuổi theo họ, thấy trong tay anh có quá nhiều đồ, cô bình tĩnh lấy thẻ rồi mở cửa, hai căn phòng được thiết kế y hệt nhau: “Mẹ, con và Thùy Thùy sẽ ngủ ở phòng này." Quỳnh Quỳnh chỉ vào một căn phòng rồi nói.
"Được, mẹ sẽ ngủ cùng bọn con."
"Chuyện này..." Quỳnh Quỳnh hơi do dự, dường như cô bé vẫn có điều muốn nói.