CHƯƠNG 154: KHÔNG MUỐN TỈNH LẠI
“Bác sĩ, y tá, vì sao cô ấy vẫn chưa tỉnh lại?” cửa mở ra, Phong Thiếu Dương đi ra ngay sát sau bác sĩ, đôi mắt hằn đầy tơ máu. Ba ngày nay, mặc dù anh được chăm sóc Phương Thu trước giường bệnh của cô, nhưng anh chẳng hề dễ chịu chút nào. Phương Thu sinh cho anh một đứa con trai, nhưng anh lại không dám nói những câu khốn nạn như “nam nữ vẹn toàn”. Đứa trẻ đúng là con anh, sự hối hận đến cùng với niềm vui càng dấy lên nhiều hơn, mà Phương Thu cứ không tỉnh lại khiến anh rất đau khổ.
“Theo kết quả kiểm tra ngày hôm nay, các chỉ số trung bình khi khám của cơ thể người bệnh đã đạt đến tiêu chuẩn tỉnh lại, cũng đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm rồi. Tôi nghĩ có thể trong tiềm thức cô ấy không muốn tỉnh lại.” Bác sĩ nghĩ ngợi một lát rồi nghiêm túc nói.
“Không thể nào, có con ở đây, sao cô có ấy có thể không cần đứa trẻ được chứ?” Phong Thiếu Dương hoảng loạn. Mới mấy ngày mà anh ta đã gầy xọp hẳn đi, hoàn toàn mất hết phong độ ngày thường. Đã dây dưa lâu như thế, nhưng khi Phương Thu thật sự xảy ra chuyện, anh ta chẳng hề thoải mái chút nào.
Lê Minh Tùng vốn đang ngồi trên ghế cũng chậm rãi đứng lên. Anh đã nghe thấy hết lời bác sĩ nói. “Đứa con, đứa con chắc chắn có thể gọi cô ấy tỉnh dậy.” Anh nói rồi, nhân lúc Phong Thiếu Dương không để ý, lách qua chỗ trống để vào phòng bệnh của Phương Thu. Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, Ninh Tử Tô không ở đó, bà ta đã đi về nhà họ Phong, chỉ có Phương Thu và đứa trẻ đang yên lặng nằm trên giường bệnh. Đứa trẻ dường như cảm nhận được có người đến, bé tỉnh giấc, khóc òa lên như đang lên án mẹ nó không quan tâm đến nó.
Lê Minh Tùng chạy qua, hơi vụng về bế lấy đứa trẻ. Phương Thu nằm trên giường, yên tĩnh như đang ngủ say, dường như trần thế đã không còn liên quan gì đến cô nữa. Có lẽ lời bác sĩ nói là đúng, cô không muốn tỉnh lại, cô muốn chết.
Chắc cô tưởng rằng nhát dao kia đã giết chết đứa trẻ, cô muốn chết cùng con. Làm gì có người mẹ nào nỡ giết chết đứa con ruột thịt của mình cơ chứ, nhưng nhát dao kia của cô chỉ chếch có một chút, dường như ông trời cũng không muốn cô giết chết con mình trong ngu muội. “Phương Thu, em xem này, đây là con em, nó vẫn còn sống, nó vẫn đang sống khỏe mạnh đây này. Em đã từng nói chỉ cần đứa trẻ còn sống thì em cũng sẽ sống thật tốt mà, bây giờ, nó vẫn đang sống đây, vậy thì vì sao em vẫn muốn ngủ mãi như thế? Phương Thu, em tỉnh lại đi...” Lê Minh Tùng thì thào, chỉ tiếc không thể gọi Phương Thu tỉnh dậy ngay.
“Oe... oe oe...” Anh ngày càng kích động, càng nói tiếng nói càng to, to đến mức khiến đứa trẻ cũng khóc to hơn. Đứa trẻ bị giọng nói của anh dọa sợ.
Trong hành lang nhanh chóng vang lên tiếng bước chân. Phong Thiếu Dương hiển nhiên đã nghe thấy tiếng Lê Minh Tùng nên nhanh chóng quay lại. Anh ta không ngờ Lê Minh Tùng lại nhân thời gian anh ta thảo luận với bác sĩ về bệnh tình của Phương Thu mà xông vào. Đứa trẻ bị tiếng nói to của Lê Minh Tùng dọa sợ, ngoác miệng gào khóc.
“Lê Minh Tùng, anh đi ra, ai cho phép anh bước vào, đi ra, đưa con cho tôi...” Phong Thiếu Dương sải bước đi về phía Lê Minh Tùng, hận không thể đẩy Lê Minh Tùng ra khỏi cửa ngay lập tức. Anh ta bước vào đã đánh vỡ sự yên tĩnh của phòng bệnh. Phương Thu của anh vẫn luôn thích yên tĩnh, sao có thể thích cái khiểu tranh cãi ầm ĩ này của Lê Minh Tùng được chứ.
“Không, anh để cho tôi nói. Phương Thu, em nhất định phải tỉnh lại. Em xem xem, con em đang ở bên cạnh đợi em tỉnh lại chăm sóc nó đấy.” Anh vẫn tiếp tục gào thét, kèm theo tiếng gào khóc vang dội của trẻ con ở ngay bên tai Phương Thu, long trời lở đất.
Không biết có phải những âm thanh này đã quấy rầy đến Phương Thu hay không. Ngay khi Phong Thiếu Dương chuẩn bị giơ tay đánh Lê Minh Tùng, hàng lông mi dài của cô đột nhiên chớp chớp, rất nhẹ nhàng, nhưng dường như lại tỏa ra sự quyến rũ của phụ nữ, say đắm lòng người. “Phương Thu, em tỉnh rồi à, đúng không? Em mở mắt nhìn con em đi, nhìn anh đi, còn cả thế giới này nữa, tươi đẹp biết bao, đâu đâu cũng là hoa đồng tiền, hoa đồng tiền mà em thích...”
Đôi tay vươn ra giữa không trung khựng lại, Phong Thiếu Dương cũng ngạc nhiên nhìn thấy lông mi Phương Thu hơi run lên. Cô tỉnh rồi, chắc chắn là tỉnh rồi. “Phương Thu...” anh buông tay, cúi người xuống bên Phương Thu, lắc hai vai cô: “Phương Thu em tỉnh lại đi, em xem này, con trai của chúng ta vẫn còn sống, nó đang khóc đấy, bởi vì em không tỉnh lại, vì em không quan tâm đến nó nên nó mới khóc. Con của chúng ta rất giống anh, cũng giống em. Phương Thu, em mở mắt nhìn nó đi...”
Tiếng gào giống hệt ban nãy, vừa thiết tha vừa mang theo sự mong đợi của Phong Thiếu Dương. Đứa trẻ lại càng khóc to hơn, từng tiếng khóc đều đang gọi, gọi người phụ nữ trên giường mau mở mắt. Tiếng khóc của một đứa trẻ. Đây là con cô ư?
Phương Thu chỉ cảm nhận được mùi máu từ trong cơn mê mang, và cả cơn đau nữa, rất đau rất đau.
“Oe... oe oe...” tiếng khóc mới đáng thương làm sao, là con nhà ai khóc đến đau lòng như thế? Tiếng khóc ấy khiến cô đau lòng, khiến cô không đành lòng. Tay cô cố gắng nhấc lên, cô muốn đi dỗ dành đứa trẻ kia, đừng để nó khóc nữa, cô rất thích trẻ con.
“Động đậy rồi, tay cô ấy đang động đậy.” Lê Minh Tùng vui mừng hét lên: “Thanh Thu, nhanh đi gọi người chuẩn bị đồ ăn đưa đến đây, Phương Thu sắp tỉnh rồi, thật sự sắp tỉnh lại rồi.”
Phong Thiếu Dương cũng không quan tâm phải bắt Lê Minh Tùng đi ra ngoài nữa. Anh nhìn chăm chăm vào mắt và tay của Phương Thu, thật sự đang cử động, mặc dù chỉ là động đậy nhe nhẹ nhưng cử động ấy lại rõ ràng vô cùng.
Lê Minh Tùng áp sát khuôn mặt đứa trẻ vào Phương Thu, làn da em bé mềm mại đàn hội nhẹ nhàng cọ vào khuôn mặt cô, còn thoang thoảng mùi thơm sữa của trẻ con, mùi hương ấy khiến Phương Thu ngày càng muốn mở to hai mắt. Con trai, con trai của cô, bàn tay cô vô thức chạm vào bụng dưới, khẽ mở miệng nói mấy chữ mơ hồ: “Con ơi... con ơi... con của mẹ...”
“Con đang ở đây, ngay bên cạnh em đây, Phương Thu, em mau mở mắt nhìn xem, nó rất đáng yêu, là con trai đấy.” Khuôn mặt Phong Thiếu Dương đã tươi tỉnh hơn. Phương Thu tỉnh lại rồi, anh ta thật sự đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nếu cô chết đi, cả đời này của anh ta cũng đừng mong được yên ổn. Đã có con trai rồi, vợ cũng tỉnh lại rồi. sau khi kết hôn, anh ta chưa một giây phút nào kỳ vọng vào cuộc hôn nhân của mình như vậy. Chỉ cần Phương Thu còn sống khỏe mạnh, nửa đời sau cô có bắt anh ta làm trâu làm ngựa anh ta cũng cam tâm tình nguyện.
Người lúc sắp chết thì sẽ nói thật.
Những lời cô từng nói anh ta đều nhớ rõ, Lê Minh Tùng chưa từng chạm vào cô, đó là con của anh.
Nhưng anh ta thà rằng mình biết những thứ này không phải dùng cái giá là máu của cô để đổi lấy, bởi vì quá trình này quả thực quá dày vò. Ba ngày rồi cô cứ hôn mê mãi, anh ta túc trực bên cạnh cô, chỉ hận không thể lấy thân mình ra gánh chịu thay cô, nhưng anh ta chẳng thể làm được bất cứ thứ gì, chỉ có thể yên lặng canh giữ bên cô, chỉ mong tội nghiệt của mình có thể bớt đi từng chút một mà thôi.
Trong phòng, đâu đâu cũng là hoa đồng tiền, là hoa đồng tiền mà cô thích nhất, màu cam là màu mà cô thích nhất. Cô nói đó là màu của ánh mặt trời, mỗi ngày Phong Thiếu Dương đều sai người thay hoa một lần, để phòng bệnh lúc nào cũng thoang thoảng hương hoa đồng tiền, cũng để phòng bệnh có sức sống tràn trề của ánh mặt trời. Tỉnh dậy đi, sau này anh ta sẽ đối xử với cô thật tốt, không bao giờ giày vò cô nữa.
Thật ra muốn tin tưởng cũng chẳng hề khó khăn chút nào, chỉ cần buông bỏ tất cả quá khứ, chỉ cần quan tâm đến tương lai, như vậy thì chỉ còn lại mơ ước và sự tươi đẹp mà thôi.
Đôi mắt long lanh như nước chậm rãi mở ra, lông mi dài cong như cánh quạt rất xinh đẹp, lấp lánh lánh lánh, mang theo khí chất thuộc về phụ nữ. Cho dù đang nằm trên giường bệnh nhưng cô vẫn xinh đẹp dịu dàng, chỉ là đôi môi và làn da hơi trắng bệch mà thôi. Dù sao thì cô cũng mới trải qua phẫu thuật, hơn nữa còn là cuộc phẫu thuật lớn như thế, cô và con trai đều thật là mạng lớn.
Ngay giây phút đôi mắt Phương Thu mở ra, đứa trẻ bên cạnh cô lập tức ngừng khóc, đôi mắt to tròn lúng liếng nhìn mẹ của cậu, đôi tay bé nhỏ cũng rút ra khỏi chăn múa may.
“Con... ơi...” giọng nói Phương Thu yếu ớt nhưng lại gọi rất rõ ràng, đôi mắt cô đã lấp lánh ánh lệ: “Con... ơi...” Cô không ngừng gọi, con của cô, là con của cô.
“Phương Thu, em đã từng nói em sẽ sống thật tốt vì đứa con này mà, bây giờ, con em vẫn còn sống, sống rất khỏe mạnh, vậy thì, em cũng phải sống thật tốt đấy. Hứa với anh, được không?” Lê Minh Tùng đừng trước giường bệnh, nhỏ giọng nói với cô. Anh nhìn đăm đăm vào đôi mắt cô, dường như nhìn thấu tận nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cô vậy. “Em nhìn xem, anh và Thanh Thu cùng đến thăm em rồi.” Nói rồi, anh nắm lấy tay Thanh Thu, cùng giơ lên trước mặt Phương Thu, “Cô ấy sẽ ở bên anh, bảo anh bớt hút thuốc, bảo anh bớt uống rượu. Phương Thu, hãy sống thật tốt vì cục cưng của em.”
Cô khẽ gật đầu. nếu không phải vẫn luôn nhìn cô thì hoàn toàn không thể nhìn ra được là cô đang gật đầu. Cô vui mừng đến mức mắt ngấn lệ. Ngón tay cô hơi động đậy nhưng lại bị Phong Thiếu Dương nắm chặt trong lòng bàn tay, có lẽ anh ta đã biết trước đây mình sai rồi, Phong Thiếu Dương của giây phút này cuối cùng vẫn không nói gì cả, để mặc cho Lê Minh Tùng nói hết từng câu từng chữ mà anh ta muốn nói.
Giây phút tuyệt vời biết bao. Hai người nhìn nhau, vẫn là tình yêu sâu đậm như thế, nhưng đã tuyên bố chia tay.
Mỗi người đều có hạnh phúc và tương lai của riêng mình, có lẽ hạnh phúc và tương lai của cô đã định sẵn sẽ không liên quan gì đến anh.
Đợi chờ suốt ba ngày, cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi, đây cũng chính là lúc anh nên rời đi.
Đã từng oán, từng hận Thanh Thu, giây phút này, anh thấy thật nhẹ nhõm. Nếu hành động của Phương Thu có thể khiến Phong Thiếu Dương tỉnh ngộ, vậy thì tất cả đều xứng đáng.
“Tôi đi đây, Thiếu Dương, chăm sóc cho Phương Thu thật tốt. Người ta có câu, gặp đại nạn mà không chết ắt sẽ có phúc về sau, đứa bé này sau này chắc chắn sẽ có phúc lắm đấy.” Anh cười, chẳng còn cảm giác tiều tụy nữa, ngay cả râu ria lún phún cũng khiến anh có vẻ có sức sống hơn.
“Tạm biệt.” Phong Thiếu Dương thản nhiên nói. Ở chung trong một căn phòng cảm thấy rất ngại ngùng, anh ta không đuổi Lê Minh Tùng đi, cũng không giơ tay đánh Lê Minh Tùng đã là giới hạn chịu đựng của anh ta rồi.
Đưa tay kéo lấy cánh tay của Lê Minh Tùng, Thanh Thu tự nhiên theo anh rời đi, nhưng thật không ngờ Phương Thu nằm trên giường bệnh lại đột nhiên gọi: “Thanh... Thu... đợi đã...” giọng nói cô rất nhỏ, rất yếu ớt nhưng lại rất thiết tha.
“Sao vậy?” Thanh Thu quay đầu, đối diện với ánh mắt sáng rỡ của Phương Thu, cô ấy dường như có điều gì đó muốn nói với cô.
Cô ghé sát tai lại bên môi Phương Thu: “Cô nói đi, tôi nghe đây.”
Người phụ nữ trước mắt toát lên sự dịu dàng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, thanh cao như một đóa sen, mà giọng nói của cô cũng dịu dàng vang lên: “Giao anh ấy cho cô đấy, thật ra nhát dao ấy, tôi hoàn toàn không hề đâm trúng con tôi, tôi biết vị trí của nó. Con trai tôi, tôi yêu nó.”