CHỒNG! ANH LÀ AI?
TG: Trái Tim Pha Lê
CHƯƠNG 21: HÔN LỄ
Đám cưới diễn ra trong một khách sạn năm sao tại quận nhất. Đám cưới chỉ có bốn mươi bàn, toàn dân kinh doanh máu mặt ở cả Mỹ và Việt Nam. Cả sảnh tiệc được trang trí tông màu trắng tím. Một giàn hoa Lavender rũ xuống dọc lối đi lên sân khấu. Dưới chân lối đi hai bên cũng được "trồng" hoa Lavender. Trên mỗi bàn tiệc là bó hoa Lavender khô nhập trực tiếp từ Pháp, cắm trong lọ thủy tinh, bao xung quanh bình hoa là năm viên nến thơm sáng lung linh và tỏa hương thơm dịu nhẹ làm tinh thần sảng khoái.
Đúng bảy giờ tối, một chiếc BMW và chiếc xe cứu thương dừng trước cổng khách sạn. Một nhóm người mặc vest đen bước xuống xe, đỡ một người đàn ông xuống từ chiếc BMW, đặt ông nhẹ nhàng lên chiếc xe lăn. Bên xe cứu thương, chiếc giường đặc chủng của bệnh viện được đưa xuống, trên giường là người phụ nữ gương mặt phúc hậu đang ngủ say. Đầu giường nâng cao để người nằm có thể "quan sát" xung quanh. Cả hai được đẩy vào sảnh cưới một cách rất trịnh trọng.
Trần Gia Khiêm lịch lãm trong bộ vest trắng, áo ghi lê bên trong đồng màu bằng gấm thượng hạng. Anh mặc lót trong là chiếc áo sơ mi màu tím nhạt, thắt nơ màu tím than. Chưa bao giờ ăn mặc màu mè cải lương, nhưng ai bảo vợ anh yêu màu tím mà anh thì muốn làm vợ vui. Gương mặt điển trai với mày rậm, sống mũi cao thẳng. Môi không quá dày nhưng đủ chẻ thêm phần gợi cảm. Làn da trắng mét, hơi xanh nhưng đôi mắt rất tinh anh và miệng luôn đậm ý cười.
Phương Nghi diện chiếc váy cưới "ánh sao" mẹ chồng thiết kế. Cô trang điểm tông tím lãng mạn, không bới tóc. Tóc của Nghi uốn xoăn dợn sóng thả dài, điểm trên suối tóc là vài viên pha lê tím lấp lánh và đầu đội vòng hoa thạch thảo tím. Ngắm mình trong gương, cô như lạc vào vườn cổ tích cuộc đời mình. Cô hồi hộp đến run rẩy, tay chân lạnh toát. Cửa phòng cô dâu bật mở, một nam thanh niên mặt mày sáng láng, đẩy một ông già ngồi xe lăn bước vào. Nghi há hốc ngạc nhiên, sau đó che miệng để không bật ra tiếng khóc. Nghi chạy lại ôm chầm ba nức nở. Người đàn ông già cũng xúc động rơi nước mắt, cố nhấc cánh tay khẳng khiu không đủ lực, xoa đầu con gái, ú ớ không nên lời.
Gia Khiêm tiến lên quì một chân bên cạnh xe lăn, đặt một tay chồng lên bàn tay cha của Phương Nghi, vỗ vỗ lên mu bàn tay gầy trơ xương. Ông cũng nhìn Khiêm gật gật đầu, tiếp tục ú ớ trong nước mắt.
Khiêm lấy khăn tay chậm nước mắt cho Nghi, nhìn cô thật trìu mến. Cô dâu được tạn mặt chú rể lần đầu tiên, Nghi không khỏi cảm thán anh ấy quá đẹp trai. Nét đẹp ôn nhu hòa khí, không lạnh lùng như Minh. Ánh mắt tha thiết dịu dàng, miệng cười rất tươi. Cả Khiêm và Minh có nét rất giống nhau, nhưng Minh mang nét lạnh lùng của đại dương sâu thẳm, còn Khiêm thì rạng rỡ như ánh nắng ban mai.
- Cô dâu của anh nên cười.
Lời Khiêm nói làm Nghi thức tỉnh, sao tự nhiên so sánh hai người đàn ông này chứ. Mình điên thật rồi. Nghi cầm khăn tay của Khiêm lau nước mắt. Khiêm ngước nhìn anh thợ trang điểm, anh ta hiểu ý kéo Nghi đứng lên dặm lại phấn.
- Anh ra trước chờ, ba sẽ đưa em ra nhé.
Nghi nhìn bóng hình lạ lẫm khuất dần sau cánh cửa qua gương. Rõ ràng đã "gần" nhau lắm, nhưng Nghi vẫn không cảm được Khiêm của hôm nay không giống Khiêm của mấy lần gặp trước. Tuy anh dịu dàng nhưng sao vẫn có gì xa cách. Bình thường xưng hô tôi-em, hôm nay anh-em, gọi trơn miệng ghê. Chắc có lẽ qua hôm nay mối quan hệ đã khác nên cách gọi thay đổi cũng nên. Nhưng dù sao thì anh ấy quá tử tế, hơn những gì Nghi mong đợi rất nhiều.
Cả sảnh tiệc đã tắt hết đèn, chỉ còn ánh sáng lung linh từ những ngọn nến quanh lọ hoa trên mỗi bàn tiệc, và nến dọc lối đi và xung quanh sân khấu.
Tiếng piano bài "Here comes the bride" vang lên. Một nghệ nhân cầm cây vĩ cầm vừa đi vừa kéo đàn, hòa chung tiếng piano bước lên sân khấu. Theo sau là hai hàng thiên thần nhí, thiên thần nam cầm nến, thiên thần nữ cầm hoa. Ánh sáng đèn pha soi đến đầu lối đi, cô dâu bước đi bên cạnh người ngồi trên xe lăn, cả hội trường ngạc nhiên đến nín thở. Đi tới nửa đường, đèn pha tắt, chú rể bước xuống, đẩy xe lăn, cùng cô dâu tiến về sân khấu. Đi bên cạnh nhau, Nghi lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cô quay qua nhìn chú rể qua lớp lưới che mặt, không có đèn pha, gương mặt nhìn nghiêng ấy thân quen đến đau lòng. Nghi cố xua đi hình ảnh kia, ngăn dòng nước mặn đang chực rơi, tiếp tục đi lên sân khấu.
Trong hội trường lung linh ánh nến, váy cưới cô dâu sáng lấp lánh như vì sao trên bầu trời. Do ánh đèn pha lúc đầu quá sáng làm Nghi cảm giác bị chóa đến nhức mắt, nên giờ đây đứng trên sân khấu, Nghi vẫn chưa thích ứng với ánh sáng yếu ớt từ những ngọn nến ngay được. Chú rể phải nắm tay cô dâu dìu lên sân khấu, quay mặt hướng về quan khách. MC đọc diễn văn khai lễ, anh MC giới thiệu tới ai đèn pha rọi tới người đó. Đầu tiên là ba mẹ Gia Khiêm, hai ông bà đang khoác tay nhau mỉm cười gật đầu chào khách. Kế đến là ba của Nghi, ông tuy nói khó khăn nhưng biểu cảm gương mặt không bị ảnh hưởng, nên ông cũng đang tươi cười gật đầu chào mọi người. Người cuối cùng được giới thiệu là người phụ nữ đã hi sinh cả tuổi xuân vì người yêu, bỏ cả mạng sống cho con gái mình được sống. Đằng đẳng đau khổ hơn ba mươi năm, mới có thể chứng kiến ngày vui nhất của con gái qua đôi mắt nhắm nghiền. Ánh đèn soi tới chiếc giường kê cao đầu, người phụ nữ tuy đang ngủ nhưng miệng dường như nở nụ cười, từ khóe mắt dần chảy ra giọt lệ hạnh phúc. Nghi bước về phía mẹ, nắm tay mẹ áp lên má mình nghẹn ngào.
- Mẹ, hôm nay con của mẹ lấy chồng, con được gả vào gia đình tốt nhất, mẹ không phải lo lắng cho con nữa đâu.
Nghi nắm tay mẹ, cho mẹ sờ lên vòng hoa trên đầu mình, rồi sờ tới váy cưới. Từng giọt lệ cứ thi nhau rơi theo từng lời nói hành động của Nghi.
- Mẹ, hôm nay con đội hoa cưới là vòng hoa thạch thảo, hoa của sự biết ơn mang màu tím thủy chung. Như tấm lòng con luôn biết ơn ba mẹ đã cho con có ngày hôm nay. Tình yêu của con cũng sẽ son sắt chung thủy như mẹ đã dành cho ba. Còn đây là chiếc áo cưới mẹ chồng thiết kế cho con, con quá tốt phước khi được làm con dâu của mẹ Năm, mẹ à, con có thêm người mẹ thứ hai cùng với mẹ yêu thương con, nên mẹ cứ an tâm tịnh dưỡng thôi, việc của mẹ đã có mẹ Năm lo cho con rồi.
Bà Phi Yến ngậm ngùi lau nước mắt, sao bà không có con gái tâm sự nhỉ. Thương con dâu quá!
Chú rể đẩy xe lăn đến bên giường,( nhưng ánh đèn pha không rọi tới chú rể), cầm tay ba Phương Nghi chồng lên tay mẹ và tay Phương Nghi, hai tay anh bao ngoài, người đàn ông ngồi xe lăn òa khóc. Sau bao nhiêu năm tưởng xa nhau vĩnh viễn, hôm nay được gặp lại người xưa, cả hai không nói được câu nào, ông chỉ vô lực nhìn người ấy nằm an tĩnh trên giường bệnh.
Bà Phi Yến cũng bước lại mỉm cười với ông sui, nắm tay cô dâu chú rể quay lại giữa sân khấu cho màn trao nhẫn. Có điều lạ là ánh đèn pha chói sáng chỉ rọi đúng trên người cô dâu, chiếc váy cưới được dịp tỏa sáng hết cỡ đến chói mắt, còn chú rể vẫn đứng sát bên, nhưng ngoài luồng sáng của đèn pha, nên quan khách rất khó thấy rõ mặt chú rể.
Một khay đựng hộp nhung đỏ đưa lên sân khấu, bên trong đựng cặp nhẫn cưới, thân nhẫn phun cát mờ gắn đá chủ bằng kim cương. Chú rể nắm tay cô dâu nhìn chăm chú, sau đó từ tốn lồng nhẫn vào ngón áp út bên trái. Miệng có ý cười nhưng không cười. Cô dâu run rẩy nắm bàn tay chú rể, lại là cảm giác ấy, cô hơi khựng lại nhưng nhanh chóng xua đi ý nghĩ ấy, dứt khoát đeo nhẫn cho chú rể. Chưa kịp ngước lên nhìn thì trên trán Nghi cảm thấy ươn ướt, sự mềm mại của đôi môi chú rể, cái hôn dịu dàng trân trọng. Đèn pha rọi cô dâu vụt tắt. Trong bóng tối, hình như ai kia rời bỏ cô bước đi thật nhanh. Nghi cảm thấy nghi ngờ, rồi tự bao biện rằng "anh đi kiểm tra điện". Hai phút sau cả hội trường bừng sáng trở lại. Chú rể dưới sân khấu bước lên tươi cười rạng rỡ, tay cầm bó hoa Lavender trao tặng cô dâu.
- Anh chắc rằng tình yêu của anh dành cho em cũng sẽ mang màu tím thủy chung như bó Lavender này, sẽ không thua màu tím hoa thạch thảo đâu.
Bỗng nhiên, ngay lối vào sân khấu, một tiếng vỗ tay bôm bốp vang lên chậm chạp. Mọi ánh mắt đổ dồn về người phụ nữ cũng đang mặc trên người bộ đầm dạ hội trắng, trang điểm đậm, bới tóc như cô dâu tiến lên khán đài.
- Anh nói hay lắm, nhưng không biết rằng tân giai nhân này là người thứ mấy được nghe?
Cô gái vừa nói vừa đi đến sân khấu. Gia Khiêm mặt bình thản, mắt gợn sóng ngầm đứng quan sát, môi anh khép chặt không còn cười nữa. Phương Nghi sau vài giây ngạc nhiên, quay sang thấy chú rể mặt không biến sắc, cô nở chỉ nửa nụ cười xem kịch. Cô gái bước lên sân khấu đứng đối diện cô dâu, vẻ mặt cợt nhả trêu chọc.
- Cô dâu xinh quá, đường đường là thiên kim tiểu thư không làm, lại đi làm loài bướm kiếm ăn đêm. Dù bề ngoài có đẹp rực rỡ thì bên trong cũng bẩn nhơ thối nát.
Cô gái quay sang Gia Khiêm khinh khỉnh cười:
- Từ lúc nào anh thích ăn đồ thừa của người khác? Một miếng giẻ rách bẩn thiểu thì dù để chùi chân cho anh cũng không xứng.
Mặt Gia Khiêm bắt đầu chuyển trắng, tay nắm thành quyền nổi gân xanh. Anh híp mắt nhìn người phụ nữ lớn gan kia gằn từng tiếng.
- Xin hỏi em là ai?
- Chúng ta chung giường bao năm qua, giờ anh hỏi em là ai, thật đau lòng quá. Cô gái vừa trả lời vừa cười trong đau khổ.
Gia Khiêm trợn mắt, liếc cô gái bằng vẻ căm phẫn tột độ, anh muốn bước đến phá nát gương mặt giả dối kia, dù đó chỉ là một phụ nữ. Nhưng Phương Nghi đã đưa tay ngăn lại, cô đặt tay lên ngực anh, chỗ trái tim đang loạn nhịp vì giận dữ. Tựa đầu vào bờ vai rộng, cô vỗ về trái tim anh thật dịu dàng. Xong Nghi đến đứng đối diện cô gái kia
- Vậy ra cô đây là nhân tình của chồng tôi, hôm nay tới đây "chúc phúc". Nếu cô muốn tìm rọ để chui đầu vào tôi cũng không ngăn cản. Có vài vấn để cô nên biết.
+ Thứ nhất: nếu thật tôi là Bướm Đêm, tôi dùng sức lao động kiếm tiền có gì sai. Đến cả luật pháp còn không phán tôi có tội thì ai có quyền nói tôi được. Cô đâu phải Gia Khiêm sao cô biết tôi bẩn? Đúng là chồng tôi dù có chịu chùi cái giẻ rách cũng sẽ cảm thấy bẩn chân, thì tôi tin rằng ngay cả nắm tay cô anh ấy cũng đã dị ứng rồi, huống chi nằm chung giường.
Người phụ nữ nổi giận quắc mắt nhìn Phương Nghi." Cô ô ô ô". Nghi đưa ngón trỏ lên miệng suỵt "tôi chưa nói xong, ráng bình tĩnh để nghe đi vì ngay cả người thuê cô cũng sẽ không chắc đảm an toàn cho cô đâu".
- Đã gọi là nhân tình thì chỉ đứng trong bóng tối làm chuyện nhân ngãi. Còn tôi là vợ, tôi đứng công khai trong ánh sáng, được gia đình anh dùng lễ rước về. Nơi nào có ánh sáng thì bóng tối ắt bị lùi xa. Cô nghĩ chỉ vài lời nói láo của cô phá được đám cưới này? thì cô quá coi thường tôi rồi. Khi cô có can đảm bước đến đây, hẳn sau lưng cô phải có thế lực mạnh lắm, cho cô cái giá hời và đưa ra lời hứa đảm bảo tính mạng cho cô đúng không? Có thể cô an toàn, nhưng còn người thân của cô thì sao? Cô nghĩ tới chưa?
Người phụ nữ bắt đầu run sợ, toát mồ hôi lạnh. Sao cô ta biết mình không phải nhân tình của Gia Khiêm, lai còn biết mình bị xúi giục. Cô ta nói đúng, mình chỉ lo bản thân, còn ba mẹ và em trai mình sẽ ra sao? Mình đúng là ngu mà. Biết tính sao bây giờ???!!!
- Tôi không biết cô đang nói gì, nhưng tôi đã phục vụ anh ấy bấy lâu, nay chỉ muốn xin chút vốn không được à?
- Nếu thật như cô nói thì cô đã chẳng đến đây. Là nhân tình bên cạnh lâu như thế mà không hiểu người đàn ông của mình, thì tôi nghĩ cô xem sách viễn tưởng quá nhập tâm rồi. Phía dưới rộ lên tràng cười đầy mai mỉa. Người phụ nữ giận dữ hơn.
- Cô đang tự hỏi sao tôi biết cô giả mạo à? Vì tôi hiêu chồng tôi,..anh ấy không phải loại ăn tạp.
Nghi cười nhếch mép lườm người phụ nữ.
- Tôi đang lo không biết cô sẽ rời khỏi đây bằng cách nào, kế hoạch phá đám cưới thất bại, chủ thuê chưa chắc để cô yên đâu. Chọc giận tổng giám đốc Gia Khiêm đối đầu với cả tập đoàn Trần Gia, tôi bắt đầu thấy lo cho cô rồi đó.
Người phụ nữ hoảng loạng, quì sụp xuống nắm váy áo Phương Nghi cầu cứu.
- Xin cô, không xin chị cứu em. Em lỡ dại không suy tính nên đụng vào chị. Chị nể tình cùng là phụ nữ, chị cứu em với.
Gia Khiêm đứng bên cạnh, một tay khoanh trước ngực, đỡ một tay đang nắm cằm, nghiêng đầu nhìn cô dâu của mình phì cười. "Cô nàng thông minh thật, anh bắt đầu thích em rồi đó". Bên trong hậu trường, bóng dáng người đàn ông cao to đứng lẫn trong tấm màn, vẫn đang quan sát xung quanh, chăm chú nhìn cô dâu, nghe cô trả lời mi tâm đang nhíu cũng giãn ra, anh chỉ biết cúi mặt lấy tay day day thái dương che nụ cười.
Phương Nghi nắm tay cô gái đỡ đứng lên. Nhờ anh bồi đưa cho mình bịch khăn ướt rồi tự tay lau đi lớp son phấn đậm lè trên mặt cô gái. Một gương mặt trẻ trung chừng đôi mươi dần lộ ra. Cô ấy trẻ quá, thật tội trẻ người non dạ nên mới dám đụng vào Gia Khiêm, biết làm sao để bảo vệ em đây em gái. Nghi mỉm cười, vén mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt cô gái.
- Chồng à, hôm nay em gái đã cất công diễn màn kịch góp vui cho đám cưới của mình, phải chăng anh nên thưởng cho em ấy không?
Một câu "chồng à" khiến hai người đàn ông tim loạn nhịp. Gia Khiêm tươi cười tiến lên, cuối xuống thì thầm vào tai cô dâu, nhưng cả hội trường đều nghe.
- Nghe theo vợ.
Cái khom lưng của người đàn ông mang theo hơi thở nóng rực phả vào má cô dâu, trước khi đứng thẳng lên, làn môi mọng kia như vô tình trong cố ý phớt qua gò má cao trắng mịn, làm mặt cô dâu đỏ bừng.
Hai người vệ sĩ tiến lên dẫn cô gái lạ mặt lui xa ra cửa. Cả sảnh tiệc thở phào, bắt đầu vui vẻ nhập tiệc. Lẫn trong đó nơi bàn tiệc dành cho dòng tộc, có ông chú mặt mày hậm hực đen thui tức tối.