CHỒNG! ANH LÀ AI?
Tác giả: Trái Tim Pha Lê
Chương 2: SA THẢI
Nghi chầm chậm lê từng bước chân mệt mỏi về nhà. Ngôi biệt thự lạnh lẽo tối thui nằm lọt thỏm trong khu biệt thự Bông Sao. Cô đứng trước cửa, ngước nhìn ngôi nhà bằng ánh mắt xa xăm. Đã có một thời, ngôi nhà thật ấm áp tràn ngập tiếng cười, có hình ảnh người vợ hiền vun vén gia đình, người chồng thủy chung dù làm chức cao nhưng chưa bao giờ qua đêm bên ngoài, luôn ăn cơm vợ nấu dù mâm cơm ấy đã nguội lạnh. Cô bé với đôi mắt trong veo, luôn nhìn đời qua lăng kính màu hồng. Khung cảnh hạnh phúc ấy nhạt nhòa theo từng giọt lệ nơi mắt Nghi. Cô quẹt nước mắt, tự mỉm cười bước vô nhà.
Ngồi trước gương trang điểm, lau đi lớp phấn son đậm màu, Nghi vỗ vỗ mặt mình, cố nặn cho mình nụ cười " cố lên tôi ơi, rồi mọi chuyện sẽ ổn, chắc chắn thế."
Tiếng xe dừng trong sân, bóng người đàn bà xiêu vẹo nói cười đang được một người đàn ông dìu vào nhà. Họ tha nhau lên cầu thang theo từng tiếng guốc "cộp..cộp" của người phụ nữ. Tiếng mở cửa phòng rồi đóng cửa, tiếp theo là thứ tạp âm đặc mùi hoan ái. Nghi vội ra chốt cửa, gài chốt phụ, rồi lấy thêm ổ khóa khóa cửa, lấy headphone đeo tai leo lên giường ngủ. Nghi không sợ trộm cướp, cái cô sợ chính là lòng dạ người đàn bà kia, và sự dâm đãng của những thằng đàn ông bên mụ ấy. Cô không muốn làm mồi ngon cho nhân tình của bà ta, cũng sợ một đêm nào đó cô bị buộc phải "đột quỵ". Nghi đang tính sẽ dọn ra riêng, nhưng tiền viện phí của mẹ ngày một tăng, vật giá cứ leo thang mà lương vẫn vậy, nếu thuê nhà cô sợ mình kham không nổi, đành chấp nhận sống chung với lũ vậy.
Sau khi ngủ thẳng một đêm, tinh thần Nghi thật sảng khoái. Hôm nay Nghi chọn áo sơ mi voan trắng tay phồng, chiếc váy chữ A màu be. Thoa kem chống nắng, chuốc hàng mi cong bằng mascara dầu dừa, tô chút son củ dền. Nghi nhìn mình trong gương rồi mỉm cười, nháy mắt tinh nghịch, cô cũng còn trẻ chán. Khởi đầu ngày mới bằng nụ cười sẽ gặt hái nhiều thành công, cô luôn tâm niệm như thế.
Hôm nay đầu tuần, do mới nghỉ hôm qua nên trông ai cũng hăng hái. Vừa đến công ty là Nghi bị sếp mời "uống trà".
- Phương Nghi! Đây là lần thứ mấy em nghỉ không phép? Công ty đâu phải cái chợ mà vui thì nhắn tin cho tôi tràng giang đại hải với đủ lý do để xin nghỉ, còn buồn thì một cú điện thoại " chào anh, hôm nay em bận xíu việc nên xin nghỉ", sau đó là thuê bao không liên lạc được. Em chưa lập gia đình, không có con cái, bận gì thế?
- Dạ, em xin lỗi, em bận việc riêng không nói được. Em hứa là sẽ hạn chế nghỉ. À, mà không, em sẽ viết đơn hẳn hoi, không dám điện thoại hay nhắn tin nữa đâu ạ.
- Còn nghỉ, một tháng có 30 ngày, em nghỉ đến 15 ngày. Tôi thấy em không bận mà bị bệnh, bệnh không trị được.
- Em khỏe lắm, em thề em không bệnh gì không trị được, em thề đó.
- Em bệnh tiểu thơ, Trần Phương Nghi! Lá ngọc cành vàng như em, tôi thuê không nổi. Em về làm cho ba em không sướng hơn à, em vô cty tôi để phá banh nó phải không? Tiểu thơ à, chúng tôi làm ăn nhỏ lẻ, em đại lượng đừng ngó tới cho chúng tôi làm ăn với.
- Anh à, cho em cơ hội này nữa thôi. Em hứa sẽ chăm chỉ, cố gắng không nghỉ nữa. Thật sự em có việc gấp mới nghỉ, anh thông cảm nhé. Nghi ngước đôi mắt long lanh sắp khóc, khiến ai nhìn thấy cũng phải mủi lòng.
- Thôi được, tôi cho em một tháng tìm việc mới. Tháng sau dù tìm được hay không em vẫn phải rời khỏi công ty, tôi vẫn tính lương em đàng hoàng.
Nghi biết có lẽ đây là giới hạn cuối cùng giám đốc dành cho cô, nếu không thương tình cô đã bị tống cổ từ lâu, làm gì có một tháng cho tìm việc mới mà vẫn được trả lương chứ.