Editor: Tĩnh Tĩnh Yên
Nội tâm Đồng Vũ Vụ lúc này đang trải nghiệm hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau.
Một bên đang điên cuồng mắng Phó Lễ Hành, một bên thì lại lạnh đến thật lạnh.
Mặc dù cô luôn tự biết phân biết phận, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sau một hôn lễ hết sức xa hoa, tốn tiền tốn của, người đàn ông thúi này lại có suy nghĩ ly hôn, hôn nhân cũng cần phải kinh doanh, nhất là trường hợp của cô và Phó Lễ Hành. Cô tự nhủ rằng trong hai năm này cô đã rất tận tâm tận lực, mấy thiếu phu nhân ngoài kia có mấy ai có thể làm được tốt như cô.
Lúc này trong phòng yên tĩnh như gà*, nồng tình mật ý như trong tưởng tượng hoàn toàn không xảy ra, cô liền hiểu rõ tâm tư của Phó Lễ Hành.
Nếu hắn không nổi lên ham muốn thì sẽ không đụng cô, điều này nói lên cái gì? Muốn mang thai, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Từ khi bắt đầu cuộc hôn nhân này cho đến bây giờ đã ròng rã hai năm, Phó Lễ Hành mỗi một lần hành động đều đi kèm biện pháp an toàn.
Với sự thông minh khôn khéo của Phó Lễ Hành, cô đương nhiên sẽ không ngốc đến nỗi giở trò với áo mưa. Loại chuyện IQ âm vô cực kia, cô đời này sẽ không làm. Mang thai là chuyện hai người cùng cố gắng, cô khinh thường làm loại thủ đoạn nhỏ kia, sâu trong nội tâm, cô luôn chướng mắt hành vi dùng con cái buộc chặt hôn nhân.
Cấu tạo tâm sinh lý của mỗi người đàn ông và phụ nữ là khác nhau, có lẽ người đàn ông khác sẽ vì con cái mà bộc phát từ phụ chi tâm* mà về với gia đình, nhưng nếu đặt chuyện này lên người Phó Lễ Hành là không có khả năng. Hắn chưa bao giờ là người chịu để người khác khống chế ép buộc.
Mặc dù trong nội tâm Đồng Vũ Vụ đã đem Phó Lễ Hành lăng trì nhưng trên mặt không hề có một chút cảm xúc dư thừa.
Thừa dịp, Đồng Vũ Vụ tranh thủ thời gian mở ra giao diện tiểu thuyết trong đầu. Đối với chuyện giữa Tần Dịch và nhân vật nữ chính, cô một chút hứng thú cũng không có.
Mọi chương có sự xuất hiện của cô và Phó Lễ Hành được cô xem đi xem lại rất nhiều lần, mỗi một chi tiết đều được cô nhớ rõ. Chỉ tiếc là vai phụ không có nhân quyền*, tác giả cũng không muốn lãng phí bút mực, cho nên những chương mà cô ra sân, trên cơ bản đều là nằm trong hồi ức của Tần Dịch.
"Ngủ không được?" Trong bóng tối truyền đến giọng nam trầm thấp của Phó Lễ Hành.
A.
Hắn còn biết người nằm bên cạnh hắn là người sống à?
Đồng Vũ Vụ thuận thế tiến tới, cọ vào trong ngực của hắn. Nếu hắn đã không có cái tâm tư kia, cô đương nhiên sẽ không đi dẫn dụ hắn nữa, dứt khoát lảm nhảm mấy chuyện nhỏ nhặt nhân tiện kéo thêm chút tình cảm.
"Dạ, chắc là do hôm nay ngủ dậy quá muộn nên bây giờ không buồn ngủ."
Lập tức có một vị cam thanh đạm tràn vào trong mũi Phó Lễ Hành, "Còn tưởng là em lạ giường."
"Cũng có chút." Đồng Vũ Vụ yếu ớt nói, "Chỉ là một chút."
"Thật ra thì em không cần miễn cưỡng mình ở lại nhà cũ." Phó Lễ Hành nói.
"Cũng không phải miễn cưỡng." Đồng Vũ Vụ nửa thật nửa giả nói, "Em thấy mẹ rất nhớ anh. Em cũng vậy. Em sợ anh hôm nay đã bận bịu, lại còn về công ty tăng ca quá mệt mỏi, nên tối nay phải nghỉ ngơi thật tốt mới được."
Phó Lễ Hành trầm mặc một lát, đưa tay ra ôm cô, thấp giọng nói: "Ừ, ngủ đi."
Đồng Vũ Vụ tất nhiên ngủ không được, buổi tối rất dễ suy nghĩ lung tung, ngày hôm sau có bao nhiêu lý trí thì tối hôm qua có bấy nhiêu hỗn loạn.
Tính tình của Phó Lễ Hành không phải là loại hẹp hòi keo kiệt, khi chưa kết hôn, hắn không tiếc tiêu tiền trên người cô, chớ nói chi là sau khi kết hôn. Hắn đối với phụ nữ chưa bao giờ keo kiệt, đối với người phụ nữ mình lại càng thêm hào phóng. Một người như vậy, vì sao sau khi ly hôn chỉ cho vợ trước mấy trăm vạn?
Đồng Vũ Vụ nhớ tới hệ thống nói nó sẽ online 24/24, liền thầm nói một câu: 【 Tại sao Phó Lễ Hành muốn ly hôn với tôi? 】
Thật ra chuyện cô càng muốn hỏi hơn chính là, vì sao lại dùng loại xử sự như đối với ăn mày áp dụng lên cô?
Nhưng vì để duy trì hình tượng nhân vật của cô, cho dù là đối mặt hệ thống, cô cũng không muốn để lộ ra chuyện mình để ý đến tiền.
Hệ thống: 【 Thật ngại quá, trong tiểu thuyết không có viết, bổn hệ thống cũng không rõ. 】
Đồng Vũ Vụ: "..."
Tốt, đổi một cách thức đặt câu hỏi khác.
Đồng Vũ Vụ: 【 Tôi có thể thay đổi kết cục ly hôn không? 】
Hệ thống:【 Kịch bản rất khó thay đổi. 】
Ý nói là, không phải là không thể đúng không?
Hệ thống: 【 Đề nghị người sử dụng nghe theo khuyến khích của bổn hệ thống, trở thành bạch phú mỹ*, cưới cao phú soái không phải chỉ là mộng. Sau khi phân tích, thay đổi kết cục phá sản có tỉ lệ thành công cao hơn 50% so với thay đổi kết cục ly hôn. 】
Đồng Vũ Vụ: 【 Làm sao để thay đổi kết cục phá sản? 】
Hệ thống: 【 Xin lỗi nha, hệ thống còn đang thăng cấp, tiếp theo như thế nào, xin người sử dụng kiên nhẫn chờ. 】
***
Cùng lúc đó, Liễu Vân Khê trở lại phòng trọ hồi lâu mới phát hiện ví tiền của mình rơi ở quán bar.
Bây giờ cuộc sống phát triển, chỉ cần một cái điện thoại cũng có thể giải quyết rất nhiều vấn đề**, cũng chính vì vậy nên Liễu Vân Khê không phát hiện mình làm rơi đồ, trong ví tiền có thẻ với mấy trăm tệ tiền mặt, cô sợ bị người khác nhặt được, nghĩ nghĩ, khẽ cắn môi cầm chìa khoá ra cửa.
Bạn tốt Tô Nhụy từ phòng tắm đi ra thấy cô muốn ra cửa liền hỏi một câu, "Bây giờ còn muốn đi đâu, không phải đã tan làm rồi sao?"
Liễu Vân Khê ủ rũ, "Hình như ví tiền bị rơi trong quán bar, tớ phải tới đó tìm thử xem."
Tô nhụy vốn không đồng ý chuyện Liễu Vân Khê đi làm ở quán bar, chỗ đó ngư long hỗn tạp*, dáng dấp Liễu Vân Khê cũng được coi là xinh đẹp, ai biết có thể đụng tới người có lòng mang ý xấu hay không.
"Đã trễ như vậy, nếu không cậu chờ một chút, tớ đi cùng với cậu." Tô nhụy và Liễu Vân Khê đều xuất thân từ địa phương nhỏ, gia cảnh nghèo khó, cô biết, Liễu Vân Khê khẳng định muốn đi lấy lại ví tiền, vì lý do an toàn, cô cũng muốn đi cùng.
Liễu Vân Khê ngăn cô lại, lộ ra nụ cười yếu ớt, "Không cần, ngày mai không phải cậu còn có cuộc hẹn phỏng vấn rất quan trọng sao, chuẩn bị nhiều thêm thì cậu cũng an tâm hơn, tớ gọi xe đi cũng rất an toàn."
Nghe Liễu Vân Khê nhắc đến phỏng vấn, Tô Nhụy hơi do dự một chút, chỉ một chút thời gian do dự của cô mà Liễu Vân Khê đã đi ra khỏi cửa.
Liễu Vân Khê rất nhanh đã gọi được xe, lúc này đã qua giờ cao điểm buổi tối ở Yên kinh, bình thường cần hơn mười phút đi xe, nhưng hôm nay còn chưa tới mười phút. Xuống xe, nương theo câu nói của người lái xe "Nhớ đánh giá tốt nha em gái", cô nhanh chóng chạy vào quán bar.
Quán bar lúc này không quá ầm ĩ, người trên sàn nhảy cũng không còn nhiều, đại đa số đều là dân văn phòng tranh thủ tới uống rượu thư giãn.
Liễu Vân Khê né qua quầy rượu đi tới phòng nghỉ, cuối cùng tìm thấy ví tiền trong ngăn tủ thì thở nhẹ một hơi.
Lúc cô từ phòng nghỉ đi ra, vừa vặn phải đi qua phòng vệ sinh thì có một người đàn ông toàn thân mang đầy mùi rượu đi ra, cô nhìn thoáng qua liền muốn bước nhanh rời đi, người kia nhìn cô một cái liền lập tức lộ ra bộ dáng tươi cười vô sỉ.
Từ nhỏ đến lớn, Liễu Vân Khê biết dung mạo mình rất đẹp, nhưng vì không có bối cảnh gia đình, nên có đôi khi ngoại hình xinh đẹp cũng là một sai lầm, chí ít trước mắt, nó mang tới cho cô hại nhiều hơn lợi.
Bốn năm đại học, cô làm qua rất nhiều công việc, ví dụ như làm gia sư dạy kèm, kết quả lại bị phụ huynh của học sinh quấy rối.
Đi làm ở tiệm trà sữa thì bị ông chủ lấy hết lý do này tới lý do khác khinh bạc. (TY: Cái này là nghèo mà còn gặp eo!!)
Cũng có người đề nghị cô trực tiếp đồng ý sự theo đuổi của phú nhị đại* trong trường, có bọn họ che chở, cuộc sống của cô sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng cô từ nhỏ đã được dạy dỗ là không thể ngồi không mà hưởng, huống chi những phú nhị đại kia chưa hẳn chơi chán sẽ thả cho cô đi.
Tần Dịch uống rượu cũng không nhiều, tửu lượng trước kia của hắn không tốt, nhưng mấy năm nay đã luyện ra được một thân ngàn chén không say, có đôi khi hắn nhớ Đồng Vũ Vụ không chịu được, bao nhiêu lần muốn gọi điện thoại cho cô mà chỉ có thể nhẫn nhịn, chịu đựng rồi lại chịu đựng, đến cuối cùng chỉ có rượu mới có thể xoa dịu được hắn.
Hắn từ trên lầu đi xuống thì thấy chuyện đang xảy ra ngoài phòng vệ sinh, đối với chuyện trong quán bar hắn không cảm thấy hứng thú, cũng không có tâm tư đi làm người tốt, gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ. Nhưng khi hắn lơ đãng nhìn thoáng qua liền thấy được một bên mặt của cô gái, cả người hắn như bị sét đánh đến ngơ ngẩn.
"Vũ Vụ..."
Hai người đang lôi kéo thì cảm giác được có người tới gần, bọn họ cùng nhìn về phía Tần Dịch.
Chỉ vì cái nhìn này mà Tần Dịch lấy lại tinh thần, trào phúng cười một tiếng.
Hắn sao có thể đem cô gái trước mắt này trở thành cô chứ, dưới ánh đèn lờ mờ đúng là có chút giống, nhưng sau khi nhìn rõ thì người này căn bản không phải là cô. Ngoại trừ khuôn mặt cùng vóc dáng bên ngoài, lông mày, đôi mắt, cái mũi, miệng... đều không giống.
Hắn thật sự là điên rồi, cô không thể nào tới đây, Phó Lễ Hành làm sao có thể cho phép cô gặp loại chuyện như thế này.
Nếu quả thật là cô, hắn sẽ còn bình tĩnh như vậy sao, người khác nhìn cô nhiều một chút cũng khiến hắn hận không thể chọc mù mắt người kia, chớ nói chi là khi dễ như vậy.
"Xin anh hãy cứu tôi!" Liễu Vân Khê thấy có người tới, nước mắt ào ào rơi xuống, "Tôi thật sự không biết hắn!"
Tần Dịch cảm giác có chút buồn bực, tuy cô gái này không quá giống cô, nhưng một khắc này hắn lại động lòng trắc ẩn, có lẽ là do mấy giọt nước mắt kia.
"Cút." Ánh mắt Tần Dịch lạnh lẽo nhìn người đàn ông kia.
***
Buổi tối Đồng Vũ Vụ ngủ không an ổn. Trong đầu cô suy nghĩ rất nhiều chuyện trước khi đi ngủ, cuối cùng còn ảo não nghĩ tới tình cảnh khổ bức mà mình sẽ phải đối mặt. Nếu như ba mẹ cô còn sống, cô đâu cần phải lâm vào tình cảnh như vậy, vốn cho là kết hôn với Phó Lễ Hành liền tạm biệt khoảng thời gian cơ khổ không nơi nương tựa, kết quả lại có người nói với cô là cuộc sống về sau cô sẽ rất thảm hại...
Tâm thần của Đồng Vũ Vụ suy sụp, làm cho cô tối đó liền nằm mơ thấy mình lúc mười lăm tuổi. Cô không biết chuyện gì xảy ra, rất nhiều người mặc quần áo màu đen, bọn họ đều đang an ủi cô. Đợi đến cô nhìn thấy bia mộ của cha mẹ thì mới mới hoàn toàn hiểu được, đây là tang lễ của cha mẹ cô.
Phó Lễ Hành là bị một trận tiếng khóc khổ sở đánh thức.
Hắn ngồi dậy, ánh trăng sáng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, mặt mũi của cô vợ nhỏ nằm bên cạnh hắn tràn đầy nước mắt, cô hình như đang nằm mơ, mơ thấy chuyện gì đó rất khó chịu.
"Không muốn..."
Bờ môi đỏ bừng của Đồng Vũ Vụ khẽ mở.
Tiếng khóc của cô, thanh âm cô nói chuyện khàn khàn, yếu ớt như muỗi.
Phó Lễ Hành nhích lại gần, muốn nghe cẩn thận, đang do dự không biết có nên đánh thức cô hay không.
"Đừng bỏ lại tôi***..."
Phó Lễ Hành sững người.
Hắn nhớ tới năm đó.
Năm đó hắn từ nước ngoài trở về, lúc ở sân bay thấy một đôi tình nhân trẻ tuổi đang chia tay, nam phải đi còn người nữ thì không nói lời nào, cảnh tượng như thế này bình thường đều là người nữ khóc đến thương tâm, nhưng lúc này người khóc lại là người nam. Vừa lúc, nam sinh này hắn biết, là tiểu tử Tần gia.
Vẻ mặt của người nữ hình như rất bình tĩnh.
Sau đó hắn đi bãi ra đỗ xe, lúc xe đang lái ra khỏi bãi đỗ, hắn nhìn thoáng qua cô gái váy đỏ tóc đen đang co ro người trong góc, hai vai run rẩy, có lẽ là đang khóc.
Editor: Nhớ vote ⭐ cho tớ với nha nha. Mới mấy chương đầu nên chưa có gì đặc sắc, thỉnh chờ những chương sau nha nha~
Chú thích: (Chương này hơi nhiều chú thích)
* yên tĩnh như gà: Im lặng như một con gà. Ngôn ngữ mạng TQ, m cũng ko hiểu lắm nhưng đại khái là im lặng như tờ, ko 1 tiếng động một cách đột ngột/bất thường.
* từ phụ chi tâm: tấm lòng của người cha hiền.
* vai phụ không có nhân quyền: ý là, vai chính luôn được đối xử tốt/cao hơn so với vai phụ, ko có nhân quyền » bị đối xử bất công.
* bạch phú mỹ: người đẹp da dẻ trắng mịn, vẻ ngoài xinh đẹp, gia cảnh giàu có.
* ngư long hỗn tạp: cá, rồng lẫn lộn. Ý chỉ môi trường phức tạp, loại người nào cũng có.
* phú nhị đại: từ ngữ mạng TQ, con nhà giàu đời thứ 2, thường dựa vào hào quang của cha mẹ.
** Bên TQ bây giờ dùng cách thanh toán qua điện thoại, như quét mã QR, thay cho xài tiền mặt. Cũng tương tự như Apple Pay vậy.
*** Đừng bỏ lại tôi: Trong bản raw thì tác giả dùng chữ 我. Trong tiếng Việt mình thì xưng hô với mỗi người khác nhau thì sẽ dùng những từ khác nhau như tao, mày, em, con,... mà tiếng Trung thì xưng với bạn hay cha mẹ cũng có thể dùng 我 (Wǒ). Đoạn này ĐVV đang nằm mơ về cha mẹ, nhưng PLH lại hiểu lầm là ĐVV nằm mơ thấy chia tay với TD. Vì vậy, m chỉ để tôi, chứ không phân rõ là con hay em.