Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên
Lời kia của Tô Nhụy vừa thốt ra, sắc mặt vốn đã không tốt của Liễu Vân Khê càng trở nên trắng bệch.
"Vân Khê, không lẽ chuyện này có liên quan tới cậu?" Tô Nhụy càng nghĩ càng thấy có vấn đề. Hai người bọn họ cùng thuê chung một phòng chung cư, cô biết Liễu Vân Khê từng qua đêm ở bên ngoài không về. Trạng thái tinh thần của cô ấy hôm nay lại có gì đó khang khác, cứ như thể có chuyện lớn khó giải quyết.
Không đợi Liễu Vân Khê trả lời, Tô Nhụy liền hạ giọng, dùng giọng điệu cảnh cáo nói: "Vân Khê, phụ nữ chúng ta phải biết tự yêu bản thân, không được làm những chuyện như vậy. Còn loại đàn ông có bạn gái rồi mà còn xảy ra quan hệ với người khác là đồ cặn bã. Đụng phải loại người này thì chỉ có bị hắn đùa bỡn thôi. Người sống không thể thiếu tự trọng! Làm người chính là quý ở tự trọng!"
Quan hệ giữ hai người bọn họ có thể coi là bạn thân, nếu không cũng sẽ không thuê chung một căn phòng. Tô Nhụy lo lắng Liễu Vân Khê bị phồn hoa của Yến kinh làm loá mắt, cuối cùng sẽ bước vào con đường không lối về, nên nói năng không chút khách khí.
Cả người Liễu Vân Khê như nhũn ra, trong lòng cô không thể chấp nhận được khi nghe những lời như vậy. Đó căn bản không phải là lỗi của cô.
Cô là bị ép buộc, cô chỉ là... thân bất do kỷ.
"Không, không phải tớ, là người khác, là một đồng nghiệp làm chung ở quán bar." Đầu Liễu Vân Khê rủ xuống càng thấp hơn, giọng nói run run, cố gắng biện hộ cho bản thân, như thể nói như vậy cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Tô Nhụy căn bản không tin lời giải thích của Liễu Vân Khê, đâu ra bạn bè có nhiều chuyện như vậy. Nếu cô ấy không phải là nhân vật chính trong câu chuyện tra nam tiện nữ này, thì tại sao lại phải vừa kích động vừa chột dạ như thế?
Bất kể có phải là cô ấy hay không, Tô Nhụy đều quyết tâm nói rõ mọi chuyện, nếu như có thể kéo cô ấy trở về, vậy cũng đáng giá.
"Vậy cậu nhắn với đồng nghiệp của cậu là chen chân vào chuyện tình cảm của người khác là không đạo đức, mà loại nam nhân như vậy... quá ghê tởm. Rõ ràng đã có bạn gái mà còn muốn qua lại với người khác. Nếu đặt bản thân mình ở bên cạnh loại nam nhân cặn bã này, tương lai gặp phải kết cục bi thảm thì chính là đáng đời. Mẹ của đồng nghiệp cậu không dạy qua là làm người phải có tự tôn tự ái sao?" Tô Nhụy cắn răng, "Thật ra rất đơn giản, cậu thử hỏi cô ấy nếu sau này con gái của cô ấy qua lại với một người đàn ông đã có bạn gái, hoặc con trai của cô ấy một chân đạp hai thuyền, thì cô ấy sẽ nghĩ thế nào? Rồi mọi người nhìn vào sẽ nói thế nào?"
Liễu Vân Khê vừa xấu hổ vừa tức giận, cắn môi không nói gì, hai tay vô thức vòng lại, nếu không phải một mực kìm nén thì nước mắt hẳn đã trào ra từ lâu.
***
Nội tâm của Liễu Vân Khê giờ này đối lập như thế nào, Đồng Vũ Vụ không biết. Cô dành thời gian cả một buổi trưa ngồi ngây ngốc trong phòng làm việc của Phó Lễ Hành. Chán chết cô rồi, cô bây giờ chẳng khác gì một con cá ướp muối nằm trên ghế salon chơi điện thoại. Thế nhưng trong phòng này còn có một người nữa đấy, cũng không thể để mất hình tượng ngay trước mặt hắn, vậy nên chỉ có thể gồng mình chịu đựng. Giờ tan tầm cuối cùng cũng đến, tiểu nhân trong lòng Đồng Vũ Vụ đã sớm hoan hô nhảy nhót, đang chuẩn bị đứng dậy đi phòng rửa tay chỉnh sửa lớp trang điểm thì điện thoại riêng trên bàn làm việc của Phó Lễ Hành bỗng vang lên.
Hắn nhanh chóng nhận điện thoại, không biết đầu kia nói cái gì, chỉ thấy hắn nhìn về phía cô một cái, thấp giọng nói: "Cho hắn vào đi."
Đồng Vũ Vụ nháy nháy mắt, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.
Loại dự cảm này giống hệt như khi học sinh nghe giáo viên nói "Chờ một chút, tôi sẽ nói trong hai phút".
Chẳng lẽ là trường hợp khẩn cấp nên Phó Lễ Hành chỉ có thể hủy cuộc hẹn với cô? Cô đã đợi ở đây cả một buổi chiều đó!!
Cô tiếp tục ngồi thẳng lưng trên ghế salon, ngay sau đó một người đàn ông trung niên bước vào, khi nhìn thấy cô cũng đang ở trong phòng làm việc, vẻ mặt kinh ngạc vài giây, rồi nhanh chóng thu xếp lại biểu cảm, lịch sự gọi cô một tiếng: "Phó phu nhân."
Người này là cổ đông cấp cao của Phó thị, địa vị ở Phó thị bây giờ chỉ là hữu danh vô thực. Người này là huynh đệ trước kia từng đi theo cha Phó dốc sức lăn lộn làm ăn, cũng coi như là người giàu có mới nổi ở Yến kinh. Đồng Vũ Vụ luôn luôn lịch thiệp và lễ phép, lúc này tự nhiên cũng bày ra đủ cấp bậc lễ nghĩa, gật đầu, "Chào chú Lưu."
Đồng Vũ Vụ biết người này, cô vẫn cảm thấy, cô có thể kết hôn cùng Phó Lễ Hành không thể bỏ qua công lao của chú Lưu này.
Nghe nói lúc ấy ông ta ỷ vào mối quan hệ tốt với cha Phó và những đóng góp không nhỏ cho Phó thị, liền muốn Phó Lễ Hành trở thành con rể của mình. Đoạn thời gian đó, Phó Lễ Hành chân trước vừa mới tỏ thái độ muốn cùng Hướng gia phân rõ giới hạn, chân sau ông ta liền tới, làm cho cha Phó không biết phải làm thế nào. Chưa được hai ngày sau, Phó Lễ Hành liền đưa cô đi mua nhẫn đính hôn, làm tăng thêm một tầng bảo hiểm cho mối quan hệ giữa hai người. Cho nên, đến bây giờ, Đồng Vũ Vụ vẫn luôn rất biết ơn chú Lưu.
Chú Lưu thấy Đồng Vũ Vụ cho ông ta mặt mũi, biểu tình trên mặt cũng dịu lại không ít, đi đến trước bàn làm việc, nói với Phó Lễ Hành: "Lễ Hành, chú nghĩ dự án khu nghỉ dưỡng Hòa Ngọc chúng ta có thể đảm nhận. Mọi người đều biết dự án kia là chắc chắn chỉ có lời chứ không có lỗ. Mấy năm nay, lợi nhuận từ khách sạn của Phó thị không mấy khả quan, trong lĩnh vực khách sạn, chúng ta cần phải tái định vị thương hiệu của mình. Khu nghỉ dưỡng Hòa Ngọc chính là lựa chọn thích hợp nhất."
Phó Lễ Hành đóng máy tính, giọng điệu bình tĩnh: "Khu nghỉ dưỡng Hòa Ngọc là do Tần gia cùng hợp tác với Cao gia."
Tần gia, Cao gia?
Đồng Vũ Vụ vô thức nắm chặt túi xách.
Không nghĩ tới hai người đàn ông này lại có thể nói chuyện chính sự trước mặt cô một cách thoải mái như vậy.
Chú Lưu không để ý nói: "Hạng mục này còn chưa phải là ván đã đóng thuyền, Tần Hoài thân thể không tốt, mấy năm này còn không biết có thể vượt qua được hay không. Tần Hoài ngã xuống, Tần gia liền chia năm xẻ bảy. Về phần Cao gia, chẳng qua là do Tần gia kéo vào, không có gì phải để ý."
Tần Hoài là cha của Tần Dịch.
Đồng Vũ Vụ biết thân thể của hắn không được tốt lắm, nhưng không ngờ lại tệ như vậy.
Bây giờ có rất nhiều người đều lựa chọn quên đu mối quan hệ giữa cô và Tần Dịch, nhưng dù sao cũng từng qua lại, lúc này cô có phải nên tránh tị hiềm một chút không?
Ngay khi cô đang chần chờ có nên kiếm cớ đi phòng rửa tay hay không thì nghe nghe thấy giọng nói đều đều và trầm thấp của Phó Lễ Hành: "Không được. Bỏ đá xuống giếng không phải là tác phong làm việc Phó thị, càng không phải là tác phong làm việc của tôi."
Chú Lưu nhẫn nại tính tình thuyết phục một hồi lâu, nhưng Phó Lễ Hành là ai, hắn không là người có chủ kiến bình thường, hôm nay cho dù là cha Phó tới, hắn cũng sẽ không thay đổi chủ ý của mình, huống chi người đứng trước mặt hắn quơ tay múa chân chỉ là một người ngoài.
Cuối cùng Chú Lưu tức giận vứt xuống một câu "Phó thị đi theo cậu sớm muộn gì cũng xong đời" liền đi, Đồng Vũ Vụ cũng không dám nhìn sắc mặt của Phó Lễ Hành.
"Đi thôi." Phó Lễ Hành không biết lúc nào đã đi tới trước mặt cô, "Sắp tới giờ tan làm, nếu gặp phải tắc đường sẽ không tốt."
Đồng Vũ Vụ sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên, chỉ thấy sắc mặt hắn bình tĩnh, không có cái gì không thích hợp.
"Được."
Đồng Vũ Vụ cũng không có thời gian trang điểm lại, liền đi theo Phó Lễ Hành ra khỏi văn phòng đi tới bãi đỗ xe. Hôm nay hai người bọn họ hẹn hò nên không mang theo lái xe, sau khi ngồi vào ghế lái phụ, Đồng Vũ Vụ cẩn thận từng li từng tí nhìn Phó Lễ Hành. Đột nhiên Đồng Vũ Vụ ý thức được, thật ra trong công ty, hắn cũng không có hăng hái, phóng khoáng tự do
như cô tưởng tượng.
"Sao vậy?" Phó Lễ Hành lái xe ra khỏi bãi đỗ xe rồi mới lên tiếng hỏi.
Hắn có thể cảm thấy rằng thỉnh thoảng cô sẽ nhìn hắn với một biểu hiện rất phức tạp.
Có chuyện gì vậy?
Đồng Vũ Vụ biết đây là cơ hội tốt để lại gần với thế giới nội tâm của hắn, cô còn có thể đóng vai giải ngữ hoa* nha. Nghĩ kỹ lại, cuộc sống của hắn ở công ty có lẽ cũng không tốt lắm, dù sao cha Phó mặc dù không đến công ty nhưng trên danh nghĩa vẫn là ông chủ lớn, công ty còn có vài cổ đông cấp cao, hắn hẳn rất ngột ngạt.
(* giải ngữ hoa: ám chỉ nhưng người có thể đưa ra những ý kiến để giúp đỡ cho người khác trong lúc khó khăn.)
"Chú Lưu ông ta..." Đồng Vũ Vụ dừng một chút, trên thương trường cô là tiểu bạch (ý chỉ không biết gì nhiều). Cô không thể nói quá nhiều về vấn đề kinh doanh. Điều này sẽ làm lộ khuyết điểm của cô, "Lời của ông ta anh chớ để ở trong lòng, năng lực của anh như thế nào mọi người đều thấy rõ, em thấy giá cổ phiếu của công ty đã tăng trưởng lên không ít đâu."
Cô đây là đang lo lắng hắn?
Phó Lễ Hành bật cười, hắn một tay cầm tay lái, sắc mặt tự nhiên, trấn định nhìn chăm chú đường xá phía trước, "Thiên tử nào triều thần đó, mấy cổ đông khác cũng đang muốn thử xem ranh giới cuối cùng của tôi là ở đâu. Lưu Hướng Đông chẳng qua cũng chỉ là chim đầu đàn, nhân tài khuyến khích phía sau mới đáng để tôi tốn một chút tâm tư. Đừng nóng vội."
Mặc dù giọng nói của hắn rất bình thản, nhưng Đồng Vũ Vụ vẫn nghe ra được ý tứ "người từng phách lối ở trước mặt tôi nay mộ đã xanh cỏ".
"Vậy thì tốt rồi." Trong lòng Đồng Vũ Vụ bỗng cảm thấy có chút đồng cảm. Cô kết hợp với Phó Lễ Hành, cho dù nhìn từ phương diện nào cũng đều là cô lép vế. Luận về tiền tài, cô so ra kém, luận về quyền thế, không so thì tốt hơn, luận về trí thông minh và thủ đoạn... vẫn không nên nói ra.
Một người đàn ông như vậy sẽ yêu cô sao? Hoặc là nói, sẽ yêu một người nào đó sao?
Sao cô lại có cảm giác mình đang nói mơ nhỉ?
Thấy Đồng Vũ Vụ trầm mặc, Phó Lễ Hành liền nói: "Muốn đi đâu ăn? Tôi chở em đi."
"Nhà hàng trong buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta," Đồng Vũ Vụ đặt hai tay lên đầu gối, "Nhà hàng trên đường Dương Thanh."
Phó Lễ Hành suy nghĩ một chút liền nhớ tới nhà hàng kia là do bạn của Chu Trì mở, "Ừ."
Đồng Vũ Vụ cũng không phải là loại người biết khó mà lui, ngược lại, cô là một người có dũng khí và tinh thần quật cường từ bên trong. Một người đàn ông khó chinh phục như Phó Lễ Hành, một khi thần phục cô, cả một đời về sau của cô đều có thể cưỡi lên đầu hắn ——
Cô không muốn diễu võ giương oai, cô chỉ cần đứng ở bên cạnh hắn hưởng thụ vinh hoa phú quý là được.
Đến nhà hàng, trở lại chốn cũ, Đồng Vũ Vụ bỗng nhiên muốn đi tới căn phòng lần đầu tiên hai người hẹn hò kia. Tiếp tân thông qua máy tính nhìn thấy căn phòng này đã bị khách hàng khác đặt trước, đang chuẩn bị nói xin lỗi thì nhìn thấy quản lý đi tới, không đợi tiếp tân mở miệng liền nhiệt tình dẫn Phó Lễ Hành cùng Đồng Vũ Vụ đi tới phòng bao: "Phó tổng, mời đi bên này, phòng bao này hôm nay vừa vặn để trống, ngài cùng phu nhân tới thật là khéo."
Quản lý quay lại quầy lễ tân liền hạ giọng khiển trách: "May mắn tôi từng gặp mặt Phó tổng và Phó phu nhân một lần, nếu không đắc tội nhân vật lớn còn không biết."
"Nhưng có khách hàng gọi điện thoại tới muốn đặt phòng bao này..."
"Cậu đến lúc đó ăn nói tốt một chút, nếu thực sự còn không được thì tặng cho bọn họ một phần đồ ngọt hoặc là một món ăn mới để biểu thị áy náy là được."
Sau khi Đồng Vũ Vụ ngồi xuống, cẩn thận nhìn nhìn phòng bào, " Đã hơn hai năm, nhà hàng này có lẽ đã sửa sang lại, không giống như trước đây."
Bình thường Phó Lễ Hành sẽ không trả lời loại chủ đề này, dù sao thì hắn cũng thực sự không nhớ rõ nơi này hai năm trước được trang trí kiểu gì.
Đang lúc hai người vừa mới gọi xong đồ ăn và tráng miệng, liền đột nhiên có người gõ mạnh lên cửa, bình tĩnh như Phó Lễ Hành cũng phải sửng sốt một lúc.
"Lão tử ngược lại muốn nhìn xem là ai dám tranh phòng cùng lão tử!"
Thẩm Hưng Vũ trời sinh tính ngang ngược càn rỡ, bên trên có ông bà sủng ái, dưới có anh chị bảo vệ, nói hắn đi ngang ở Yến kinh cũng không ngoa. Hôm nay hắn mang theo cô gái mới quen dùng cơm, chỉ đơn giản nghĩ muốn lên mặt ra oai trước mặt người ta. Giờ thì tốt rồi, mới vào liền bị nhân viên ở đây vả vào mặt. Phòng hắn đặt nháy mắt liền đưa cho người khác là sao, có phải là xem thường hắn không?!
Mặc kệ nhân viên phục vụ ngăn đón, Thẩm Hưng Vũ đạp một cước cửa, đang lúc hùng hùng hổ hổ thì nhìn thấy trong phòng là một nam một nữ đang ngồi, người đàn ông đưa mắt liếc tới ——
Lúc Thẩm Hưng Vũ nhìn rõ người ngồi bên trong là Phó Lễ Hành, bắp chân hắn mềm nhũn ra.
"Phó, Phó, Phó tổng..."
Phó Lễ Hành cũng không nhận ra người trẻ tuổi lỗ mãng tuyên bố muốn hắn lăn này là ai, nhưng cũng không ngăn cản được hắn làm rõ chân tướng trong phút chốc. Người thanh niên này nhìn thì có vẻ vô lý, nhưng hai người bọn họ chiếm phòng bào mà hắn đã đặt trước là sự thật.
Hắn chuẩn bị gọi tới quản lý xác nhận, nếu như hắn khi không chiếm lấy vị trí của người khác, về tình về lý, hắn phải nói một tiếng xin lỗi mới hợp lý.
Thế nhưng là không đợi hắn có hành động, người thanh niên đã cúi đầu run rẩy nói: "Phó tổng, ngài tiếp tục dùng cơm, tôi không quấy rầy nữa." Nói xong liền lễ phép, động tác đóng cửa nhẹ nhàng. Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ ngồi trong phòng đều không hiểu ra sao, hiển nhiên còn chưa hiểu một màn này xảy ra như thế nào, làm sao mà kết thúc.
"Anh biết hắn?" Qua nửa ngày, Đồng Vũ Vụ hỏi.
Phó Lễ Hành lắc đầu, "Không biết."
"Ồ." Đồng Vũ Vụ một tay chống cằm, làm như không hứng thú lắm.
Điệu bộ này làm cho Phó Lễ Hành chú ý, rõ ràng vừa nãy còn rất tốt, sao bây giờ lại giống như tâm tình không thoải mái vậy.
"Làm sao vậy, không vui?"
Phó Lễ Hành cảm thấy không cần thiết vì chuyện vừa rồi mà làm ảnh hưởng đến tâm tình, chuyện này là do nhà hàng thất trách, không cần vì sai lầm của người khác mà ảnh hưởng chính mình.
"Ừm!" Đồng Vũ Vụ một chút cũng không che giấu, gật đầu, "Quả thực em không vui cho lắm."
Không đợi Phó Lễ Hành hỏi vì sao, cô liền hờn dỗi phàn nàn, " Vừa rồi anh có thấy cái túi trên lưng của người phụ nữ đó không, kiểu dáng giống hệt của em, em mang túi đụng hàng."
Đụng hàng áo quần không phải chuyện gì tốt đẹp, dù thắng cũng không có cảm giác mỹ diệu, đụng hàng túi xách cũng vậy, làm cho cô cảm thấy như cô đang dùng hàng được bày bán đầy ở trên phố vậy.
Rõ ràng túi của cô xài mấy tháng cũng không lặp lại lần nài, sao hôm nay tuỳ tiện cầm một cái lại đụng hàng với người ta chứ?
Phó Lễ Hành mơ hồ.
?
Liền vì loại chuyện này mà không vui?
Đụng hàng túi xách liền không vui? Phó Lễ Hành cảm thấy, đời này hắn đừng nên nghĩ đến chuyện thấu hiểu phụ nữ thì hơn, nhất là thấu hiểu mạch não của phu nhân nhà hắn.
Cô đã nói rõ là cô không vui, nhưng hắn không biết nên an ủi và khuyên bảo cô như thế nào. Bây giờ mà mặc kệ cô hiển nhiên không thích hợp, dù sao cô hôm nay đã đưa đồ ăn cho hắn, còn chờ hắn cả một buổi chiều. Nghĩ đến đây, hắn nghĩ tới một biện pháp không biết là tốt hay không tốt, "Chờ ăn cơm xong, trước khi đi xem phim, chúng ta có thể đi tản tản bộ tiêu thực."
Đồng Vũ Vụ nghi ngờ nhìn hắn, tản bộ tiêu thực? Nơi này là trung tâm thành phố, đi đâu tản bộ?
"Kế bên nhà hàng có một trung tâm thương mại, có thể tới đó đi dạo, nếu như em thực để ý chuyện đụng hàng túi xách với người khác, không bằng tôi mua cho em một cái túi xách khác?"
!
!!!
Cô không có nghe lầm chứ! Hắn nói muốn mua túi xách cho cô!
Nhịp tim Đồng Vũ Vụ đập nhanh hơn, cô kinh ngạc một hồi, giống như sợ Phó Lễ Hành sẽ đổi ý liền vội vàng gật đầu, "Được, là anh nói nha, không cho phép đổi ý!"
Mặc dù cửa hàng ở trung tâm thương mại không nhất định có kiểu dáng cô để ý, nhưng cô vẫn rất là cao hứng. Xài tiền trong thẻ của Phó Lễ Hành sẽ không tính vào hạn ngạch của cô, cô hỏi qua hệ thống rồi a. Trời ạ, chỉ mới tham gia khiêu chiến mấy ngày, mà cô cảm giác như quẹt thẻ mua sắm xả láng đã là chuyện của đời trước vậy. Cô sống khó khăn quá mà!
Phó Lễ Hành thấy vẻ mặt Đồng Vũ Vụ chuyển từ âm u sang rực rỡ chỉ trong vòng một giây, liền nhận ra câu nói phụ nữ lật mặt còn nhanh hơn lật sách là có ý gì. Nhưng mà dỗ cô rất dễ, niềm vui của cô cũng rất đơn giản.
Hắn không biết là, giờ này khắc này khóe môi hắn cũng đang nhếch lên, cho thấy tâm trạng của hắn đang rất tốt.
Editor: Ôi, t luôn cảm thấy 4 chữ "thân bất do kỷ" này đáng trách nhiều hơn là đáng thương đấy.
Anh nhà biết dỗ vợ rồi nha, có tiến bộ nha!