Chồi Non - Nam An

Chương 37




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giang Nha có chút chóng mặt, buổi chiều sau khi tiễn Bạc Kỳ về, cô vừa bước vào nhà đã bị mẹ Giang gọi lại.

“Con lại đây.”

Mẹ Giang vẫn đang đeo kính viễn thị, cũng không biết máy tính bảng đã sửa được hay chưa, nó được bà đặt ở một góc trên bàn trà.

“Mẹ.”

Giang Nha rụt cổ. Bạc Kỳ vừa về là trong lòng cô lại bắt đầu bồn chồn. “Những gì Bạc Kỳ nói là sự thật sao?”

Mẹ Giang hỏi thẳng: “Thằng bé nói sau này khi hai đứa kết hôn, đứa trẻ sinh ra cho dù là nam hay nữ đều sẽ mang họ của con?”

“… Dạ?”

Giang Nha chớp chớp mắt, có chút sững sờ. Bạc Kỳ chưa từng đề cập đến chuyện này với cô, lần trước cậu còn nói tạm thời chưa có kế hoạch

có con mà.

“Dạ cái gì mà dạ?”

Mẹ Giang giơ tay lên xoa bóp trán: “Thằng bé còn nói với mẹ, chỉ cần mẹ không ý kiến thì thằng bé tới ở rể cũng được.”

Giang Nha: “… Ở rể?”

Không hiểu vì sao, trong đầu cô chợt lóe lên hình ảnh con rể tới nhà vợ ở rể trong mấy cuốn tiểu thuyết mà cô đã đọc trước đây.

Đột nhiên cảm thấy hơi lạnh sống lưng, rốt cuộc là sao? “Mẹ cũng lười quản hai đứa.”

Mẹ Giang đau đầu: “Nhỏ một chút cũng không sao, đáng tin cậy là được. Nhưng mẹ có thể nhìn thấy rõ ràng là con đang chiếm tiện nghi của người ta.”

Giang Nha: “???”

Trước khi tới nhà họ Bạc, Giang Nha đã chọn một chiếc váy hoa nhỏ, buộc tóc đuôi ngựa và trang điểm nhẹ nhàng.

“Xì, lúc đi mua sắm với mẹ sao không thấy con trang điểm cẩn thận như vậy?”

Mẹ Giang cầm quả táo gặm một miếng, giọng điệu có chút ghen tị: “Quả nhiên, con gái đối với mẹ cũng chỉ qua loa cho xong mà thôi.”

“Ai da, mẹ là mẹ ruột của con mà.”

Giang Nha chạy tới vội dỗ dành bà: “Con ở trước mặt mẹ như thế nào chẳng lẽ mẹ không biết sao? Cần gì phải trang điểm chứ.”

“Cũng đúng.”

Mẹ Giang ghét bỏ nhìn bộ dạng sau khi trang điểm của cô: “Bộ dạng khỏa thân của con mẹ đã nhìn thấy từ khi con mới sinh ra rồi.”

“…”

Bạc Kỳ lái xe tới.

Giang Nha kinh ngạc khi nhìn thấy cậu bước xuống từ ghế lái, buột miệng hỏi: “Anh có bằng lái xe rồi à.”

“Ừ.”

Bạc Kỳ lấy bằng lái xe cho cô xem: “Lúc trước đã lấy được bằng lái xe rồi. Vì vậy sau này em không cần phải chen chúc trên xe buýt lúc đến và rời khỏi nơi làm việc nữa.”

“…”

Lúc này Giang Nha mới hiểu ra, ngước mắt nhìn cậu: “Lúc trước anh bận như vậy là vì thi bằng lái xe sao?”

“Ừ hứ.”

Bạc Kỳ vòng qua mở cửa ghế phụ cho cô: “Anh còn chưa chở ai bao giờ đâu. Mời lên xe, cô Giang.”

“…”

Nghi thức cũng đầy đủ đấy.

Giang Nha cong môi: “Vậy thì em khá vinh dự.”

Vừa lên xe, Giang Nha đã tự giác thắt dây an toàn, ngồi nghiêm chỉnh, một tay còn vô thức cầm lấy tay cầm ở trong xe.

“Nha Nha.”

Bạc Kỳ nhịn một hồi nhưng không thể không nói: “Em không cần phải biểu hiện như vậy đâu, kỹ thuật lái xe của anh cũng không đáng lo ngại như vậy.”

“Em biết.”

Giang Nha cũng nhìn anh, ngồi thẳng lưng: “Đây chỉ là đề phòng một chút thôi. Anh lái xe đi, em tin tưởng anh.”

“…”

Xe nổ máy rồi rời đi.

Giang Nha còn lo lắng hơn cả người lái xe, suốt cả quãng đường đều chỉ nhìn chằm chằm con đường phía trước, cơ thể vẫn luôn căng cứng cho đến khi tới nhà họ Bạc.

Gia đình họ Bạc sống trong một tiểu khu cao cấp, môi trường sống rất tốt, bên dưới còn có những hàng cây được cắt tỉa cẩn thận cùng hồ nước nhân tạo.

Lúc này Giang Nha mới nhận ra là mình đang lo lắng.

Vừa rồi cô cũng đã rất lo lắng trên suốt quãng đường, nhưng lúc đó không giống, cô lo lắng vì kỹ thuật lái xe của Bạc Kỳ.

“Em như này có ổn không?”

Xuống xe, Giang Nha xoay một vòng trước mặt Bạc Kỳ: “Bộ váy này nhìn có lạ không? Em trang điểm có bị xấu không?”

“Lo lắng sao?”

Bạc Kỳ nói lại những lời an ủi mà Giang Nha đã nói với cậu ngày hôm qua trước khi đến nhà họ Giang: “Chỉ là một bữa cơm mà thôi, ba mẹ anh sẽ không ăn thịt em đâu.”

“…”

Giang Nha bị cậu làm cho nghẹn họng. Cô hắng giọng một cái, lại không kìm lòng được mà nhìn bộ dạng của mình trước cửa sổ xe một lần nữa.

Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, cô mới xách theo túi đồ rồi đi vào trong với Bạc Kỳ.

Bước vào thang máy đi lên, nơi này lớn hơn rất nhiều so với căn hộ mà bọn họ thuê chung ở thành phố A, hơn 20 tầng, mà mỗi tầng chỉ có một hộ.

Gia đình nhà họ Bạc sống ở tầng 12. Khi còn nhỏ, Giang Nha đã đến đây rất nhiều lần. Cô với Bạc Du Du là là bạn thân, cô thường xuyên tới đây chơi, cũng rất thân thuộc với nơi này.

Nhưng lần này thì khác.

Cô tới đây với tư cách là bạn gái của Bạc Kỳ.

Giang Nha không khỏi thở dài trong lòng, nghĩ xem lát nữa nên chào hỏi ba mẹ Bạc Kỳ như thế nào.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.