(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giang Nha nghiên cứu cách mặc chiếc váy này rồi cởi quần áo ngủ trên người mình ra, mặc bộ đồ ngủ cosplay nàng mèo s*xy vào.
Cô vẫn thấy không được tự nhiên cho lắm, lại lấy thêm một chiếc áo ngủ rộng ở trong tủ ra khoác ở trên người.
Hai bên áo ngủ đều có túi, cô tiện tay nhét dây chun buộc tóc và trứng rung vào trong đó.
“Khụ.”
Hắng giọng một cái, Giang Nha đứng dậy đi ra ngoài.
Cửa phòng của Bạc Kỳ đang mở, có lẽ cậu đã làm xong việc. Cậu đang ngồi trên ghế cúi đầu nghịch điện thoại.
Cô tự đi vào như vậy có phải không ổn lắm không? Rất giống quang minh chính đại đi vào cầu hoan vậy.
Giang Nha suy nghĩ một hồi rồi xoay người đi vào phòng bếp rửa một ít hoa quả. Trong tủ lạnh ngoài xoài ra thì còn có việt quất và dâu tây.
Bây giờ đã là tối muộn, cô cũng lười gọt xoài nên đã quyết định chọn dâu tây và việt quất, rửa sạch sẽ rồi bày ra đĩa.
“Ăn chút trái cây đi.”
Cửa phòng Bạc Kỳ không đóng, Giang Nha không cần gõ cửa, trực tiếp mang đĩa hoa quả đi vào.
“Âm thanh gì vậy?”
Khi cô vừa bước vào Bạc Kỳ đã nghe thấy những tiếng leng keng leng keng rất nhỏ, hình như là tiếng chuông.
“Sợi xích nhỏ trên quần áo em.”
Sắc mặt Giang Nha có hơi ửng đỏ, cô đặt đĩa hoa quả lên bàn, cầm một quả dâu tây đút cho cậu ăn: “Há miệng.”
Bạc Kỳ há miệng ăn dâu tây rồi ngậm luôn ngón tay cô vào trong miệng, liếm láp một hồi mới buông ra: “Ngọt.”
Cũng không biết là cậu đang nói tay cô hay là nói về dâu tây nữa.
Giang Nha bị cậu kéo đến ngồi lên đùi. Bạc Kỳ cúi đầu tìm trên người cô: “Dây xích đâu?”
“…”
Chuông nhỏ được đặt trên rãnh ngực cô, chỉ cần kéo áo ngủ ra một chút là có thể nhìn thấy.
“Bạc Kỳ.”
Giang Nha nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên người mình của cậu: “Chuyện đó, vào ngày sinh nhật của anh thì em đã ở nước ngoài, vì vậy em không thể cùng anh trải qua ngày hôm đó được.”
Đôi mắt đào hoa của Bạc Kỳ nhìn cô chăm chú, chờ cô nói tiếp.
Giang Nha nghẹn lời một lúc mới kìm được sự ngại ngùng, cô cởi đai lưng quấn quanh eo váy ngủ ra.
“Em tặng mình làm quà sinh nhật cho anh, được không?”
Áo ngủ được cởi ra, bên trong là một chiếc váy ngủ cosplay nàng mèo s*xy màu đen. Chiếc váy vừa ngắn lại vừa mỏng, cảm giác nửa kín nửa hở này khiến cổ họng người nhìn trở nên khô khốc.
“Hử?”
Đôi mắt đen láy của Bạc Kỳ ánh lên nụ cười, cậu đưa tay lắc lắc cái chuông ở giữa khe ngực cô: “Dây xích?”
“Là chuông.”
Giang Nha xấu hổ đỏ mặt, không thấy cậu trả lời cô lại có chút không cam lòng, trừng mắt hỏi: “Anh không thích món quà sinh nhật này sao?”
“Thích.”
Chỉ là cậu không ngờ rằng Giang Nha lại bạo dạn như vậy, dám ăn mặc hở hang như này trước mặt cậu.
“Còn có cái này nữa.”
Giang Nha hít một hơi, lấy chiếc băng đô tai mèo từ trong túi áo ngủ ra đội lên đầu, trong tay còn cầm trứng rung hình bầu dục, do dự không biết có nên đưa cho cậu không.
“Nha Nha thích cái này sao?”
Bạc Kỳ đã nhìn thấy thứ cô đang cầm trên tay, nụ cười đầy sắc tình lại quyến rũ: “Không ngờ Nha Nha lại thích —”
Cậu liếm vành tai cô: “Thật táo bạo.”
Thật ra trứng rung về cơ bản rất hữu ích cho các cô gái ngày nay, Bạc Du Du trước đây còn mua tặng cho Giang Nha một cái vào sinh nhật cô.
Nhưng cô cảm thấy quá xấu hổ, sau đó cũng không biết đã vứt nó đi đâu, chưa từng sử dụng tới nó.
“Anh không thích sao?”
Giang Nha cũng bắt chước cậu, há miệng ngậm lấy vành tai cậu, liếm láp: “Em nghe nói đàn ông đều thích những cô gái phóng túng trên giường nhưng lại nghiêm túc dưới giường đó.”
“Nghe nói?”
Bạc Kỳ ôm cô dậy đi tới bên giường: “Anh không như vậy, bộ dạng nào của Nha Nha anh cũng đều thích. Ở trong mắt anh, em có mặc quần áo hay không đều giống nhau.”
“…”
Lời này nghe thực sự sắc tình đó.
Giang Nha nhếch miệng, cái chuông trên người cô vang lên một tiếng khi cậu đặt cô xuống giường, một âm thanh rất nhỏ.
“Anh rất thích món quà sinh nhật này.”
Bạc Kỳ hôn lên bầu ngực cô qua lớp vải mỏng: “Không ngờ em lại nhớ ngày sinh nhật của anh. Nha Nha, anh rất vui.”
Hơn nữa cô còn tặng bản thân mình cho cậu như một món quà sinh nhật nữa.
Giang Nha ôm cổ cậu, có chút tiếc nuối: “Chỉ là sinh nhật đầu tiên kể từ khi chúng ta yêu nhau lại không thể ở bên nhau được.”
“Vậy thì sau này chúng ta sẽ cùng nhau tổ chức sinh nhật hàng năm.”
Bạc Kỳ lấy bao cao su trong tủ đầu giường ra. Giang Nha nhìn thấy cậu lấy ra ba cái, đột nhiên da đầu tê dại.
“Một cái là được rồi nhỉ?”
Ba cái… Cô sợ eo mình sẽ lìa ra mất.
“Hả? Nha Nha quá coi thường anh rồi đó, một cái sao đủ được?”
Bạc Kỳ dùng miệng xé bao cao su ra, mỉm cười nhìn cô: “Giúp anh đeo vào nhé?”
“…”
Thôi được rồi, coi như hôm nay là sinh nhật của cậu, sinh nhật của người lớn, cậu nói gì, muốn gì đều được.
Bởi vì công việc của mình, việc đeo bao cao su đối với Giang Nha mà nói dễ như trở bàn tay.
Cô đeo bao cao su vào cho cậu, sau đó đẩy cậu nằm xuống, nâng cằm ra vẻ nữ hoàng mà nhìn cậu: “Nằm xuống.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");