Chồi Non - Nam An

Chương 31




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bạn trai cô đâu?

Bạc Kỳ đâu?

Ai có thể nói cho cô biết tại sao người nằm trong phòng bệnh lại là Tiêu Khải Minh được không???

Y tá đang bó bột cho Tiêu Khải Minh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Giang Nha, bèn nói: “Cô là bạn gái của anh ấy sao, mau xuống tầng 1 làm thủ tục nhập viện đi, bạn trai cô cần phải nhập viện để theo dõi.”

“Người gặp tai nạn giao thông là anh ta sao?”

Giang Nha giơ tay chỉ vào Tiêu Khải minh. Trên trán cô đã đổ một tầng mồ hôi, nhưng trong lòng cô lại nhẹ nhõm vô cùng.

May mà không phải là Bạc Kỳ.

Máu trên người Tiêu Khải Minh gần như đã khô, anh ta cần phải bó bột ở chân, trên cánh tay và mặt đều có vết bầm tím.

“Xin lỗi, tôi không phải bạn gái của anh ta.”

Giang Nha đứng ở cửa nhìn Tiêu Khải Minh: “Lần sau trước khi bày ra trò đùa như thế này, phiền anh xem xét tới cảm xúc của người khác.”

Mẹ nó! Đồ điên!

Cô rủa thầm trong lòng, tự nhận xui xẻo mà xoay người rời đi. “Giang Nha!”

Tiêu Khải Minh vừa mới được bó bột, anh ta khập khiễng đuổi theo, kéo cánh tay Giang Nha: “Em nghe anh giải thích.”

Giang Nha chịu đựng sự nóng nảy của mình mà nhìn anh ta bằng ánh mắt vô cảm, cô muốn xem anh ta có thể giải thích như thế nào.

Y tá trong phòng bệnh còn bận chuyện khác. Trước khi đẩy xe ra ngoài, cô ấy còn không quên nhắc nhở Giang Nha: “Cô nhớ nhanh chóng đi làm thủ tục nhập viện đi nhé.”

“Tôi…”

Tiêu Khải Minh ho một tiếng: “Anh nhờ y tá gọi điện cho bạn bè hộ anh, nhưng số điện thoại của em ở trong máy được ghi chú là bạn gái, anh không nghĩ…”

Lúc đó anh ta đang được xử lý vết thương trên tay, nhất thời không để ý tới chuyện này.

Sau khi chia tay với Giang Nha, Tiêu Khải Minh vẫn còn giữ lại số điện thoại của cô.

Lúc tình cảm của hai người còn mặn nồng, Giang Nha quấn lấy anh ta, đòi anh ta phải đổi tên trong danh bạ thành ba chữ [Bạn gái].

Sau đó, Tiêu Khải Minh chưa bao giờ sửa lại.

Ngay cả khi đã thực sự chia tay, thỉnh thoảng lướt điện thoại, nhìn thấy cái tên mà cô buộc anh ta phải sửa lúc đó, Tiêu Khải Minh lại nhớ tới những chuyện cũ.

Khi đó, y tá cho rằng bạn bè mà anh nói đến là bạn gái nên đã trực tiếp gọi điện cho Giang Nha.

Tiêu Khải Minh nhìn thấy nhưng không nhắc nhở cô ấy, bởi vì trong lòng anh ta cũng mơ hồ mong đợi, hy vọng rằng Giang Nha sẽ đến.

“Nếu là hiểu lầm.”

Giang Nha hít sâu một hơi, nhìn anh ta, nói: “Vậy anh dưỡng thương đi, tôi còn có việc, đi trước.”

Hiểu lầm.

Giang Nha nghĩ, chỉ cần không phải Bạc Kỳ xảy ra chuyện, cô sẽ coi đó là hiểu lầm, cả chuyện cô nóng vội chạy tới đây cô cũng nhận.

“Giang Nha.”

Tiêu Khải Minh vẫn giữ chặt cánh tay cô không buông: “Anh chỉ muốn nhờ em giúp anh làm thủ tục nhập việc thôi mà, thật sự khó đến vậy sao?”

“Đúng vậy.”

Giang Nha cũng nhìn anh ta, nghiêm túc nói: “Bạn trai tôi sẽ không vui nếu anh ấy biết chuyện. Tôi không muốn anh ấy nghĩ rằng tôi là một người tệ bạc, đáng xấu hổ, chia tay rồi vẫn còn dây dưa với bạn trai cũ.”

Giang Nha là một người rất dứt khoát.

Đã chia tay thì chính là đã chia tay, cho dù chỉ giúp anh ta làm thủ tục nhập viện, ngay cả việc đứng bên cạnh anh ta nhiều hơn một giây cũng khiến cô cảm thấy khó chịu.

“Xin lỗi em.”

Tiêu Khải Minh thả lỏng cánh tay, ấn đầu lưỡi vào sau hàm răng của mình: “Anh đường đột rồi.”

Anh ta luôn cho rằng giữa bọn họ vẫn còn cơ hội.

Tiêu Khải Minh cười tự giễu: “Anh còn tưởng rằng em sẽ mềm lòng với anh. Giang Nha, khi em tàn nhẫn thật sự khiến người ta thấy bất lực đó.”

Giang Nha không nói gì, chỉ gật đầu với anh rồi rời đi.

Sau một hồi giằng co như vậy, bữa tối dưới ánh nến cũng không còn nữa, mà bên ngoài trời còn đổ mưa.

Giang Nha không mang theo ô, mà bắt taxi ở cổng bệnh viện không hề dễ dàng chút nào, cô phải đợi hơn nửa tiếng mới bắt được một chiếc taxi không có khách.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.