(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Chậc.”
Giữa hai người có một cái vali, Bạc Kỳ cúi người xuống hôn cô: “Không định đưa anh về ra mắt mẹ vợ sao?”
“Vẫn còn quá sớm.”
Giang Nha nghiêm túc nhìn cậu: “Bạc Kỳ, hiện tại chúng ta vừa mới hẹn hò, ít nhất cũng phải đợi thêm một thời gian nữa.”
Cô cũng không phải cố tình muốn giấu giếm ai, chỉ là cô chưa sẵn sàng đưa cậu về nhà gặp mẹ.
Dù sao hai người cũng là chị em lớn lên từ nhỏ với nhau.
Giang Nha gần như có thể tưởng tượng được mẹ cô trông như thế nào khi biết được cô đang hẹn hò với Bạc Kỳ.
Mẹ cô chắc chắn sẽ mắng cô là cầm thú.
Bạc Kỳ vẫn có chút không vui, nhìn cô bằng đôi mắt đào hoa nửa tủi thân nửa ai oán.
“…”
Con mèo trong lòng Giang Nha cào cào khi bắt gặp ánh mắt của cậu, cô quỳ trên mặt đất ôm lấy cổ cậu rồi hôn cậu.
“Được rồi, được rồi, cũng đâu có nói là không dẫn anh tới gặp phụ huynh đâu, chỉ là bây giờ chưa phải lúc thôi.”
Giang Nha véo má cậu: “Đừng tức giận mà.”
Bạc Kỳ quả thật có chút không vui, nhưng cậu cũng biết mọi chuyện không thể quá vội vàng, nếu không tình thế sẽ đảo ngược.
Bởi vì chỉ về mấy ngày nên cũng không cần mang quá nhiều đồ, thu dọn xong xuôi đồ đạc cũng chỉ mất một lúc.
Bọn họ sẽ đi tàu cao tốc vào 9 giờ sáng mai, hai tiếng là có thể về đến nhà.
Bạc Kỳ vẫn còn một số công việc chưa hoàn thành, sau khi hôn Giang Nha ở ngoài phòng khách xong, cậu quay về phòng làm việc.
Thấy vẫn còn sớm, Giang Nha thay quần áo rồi đi xuống dưới mua đồ ăn.
Trong siêu thị có sườn tươi, Giang Nha mua một tảng rồi quay về hầm canh. Vừa mới cho xương vào nồi, còn chưa kịp rửa tay đã bị người nào đó ôm lấy từ phía sau.
“Nấu món gì ngon vậy?”
Bạc Kỳ ôm cô từ phía sau, đặt cằm lên vai cô, hơi thở của cậu thở ra phả vào cổ Giang Nha, có chút ngứa ngáy.
“Canh xương hầm.”
Giang Nha bị ngứa mà rụt cổ lại một chút: “Đừng làm loạn, em chưa nấu cơm xong đâu.”
Bạc Kỳ vẫn không buông tay, bàn tay to ôm lấy cái eo thon của cô, lòng bàn tay từ từ hướng lên trên, cọ cọ vào chỗ bên dưới bầu ngực cô.
“Không muốn ăn cơm, muốn ăn em.”
Bạc Kỳ xoay người cô lại để cô dựa vào bàn bếp, áp trán vào trán cô: “Ngày mai về nhà sẽ không được ăn nữa.”
“…”
Giang Nha có chút nói không nên lời: “Anh là cầm thú sao, có thể đừng chỉ nghĩ đến chuyện đó trong đầu cả ngày được không?”
“Tình dục cũng là món ăn mà.”
~
Yuu: Món ăn tinh thần của bạn Kỳ cũng thú vị đó:v
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");