Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 794




Editor: May

Nhìn hành động qua lại của hai người, Thi Mị nhẹ nhàng giương khóe môi lên, anh không có quấy rầy hai người, mà là đi đến trước bàn sách, thưởng thức thư pháp của ông cụ, ngón tay suông dài vuốt vuốt bút lông gác trên nghiên mực từng chút, nụ cười nơi khóe môi từ cạn đến rất sâu, càng thêm nồng đậm.

Đợi cho Thi Khả Nhi và ông cụ nói chuyện phiếm xong, anh mới lấy thẻ vàng đã chuẩn bị xong ra giao cho ông cụ, giương môi cười nói: "Về sau, một năm thêm một trăm ngàn, cháu muốn để ông lúc sinh thời trở thành lão phú ông tài sản trên năm tỷ."

Một năm một trăm ngàn, mười năm một triệu, năm tỷ cần năm mươi năm.

Anh dùng một cách đặc biệt để chúc ông cụ thân thể an khang, sống lâu trăm tuổi.

"Tốt tốt." Ông cụ lộ ra nụ cười vui mừng, nhận phần thọ lễ anh tặng.

Dù biết tình huống thân thể của mình một ngày hỏng bét hơn một ngày, một ngày kém hơn một ngày, nhưng trước mặt người khác ông lại không có biểu lộ ra chút nào.

Có người nói, càng tới gần cái chết, sẽ càng khiếp đảm, càng sợ hãi, nhưng là chết đối với ông mà nói, chẳng qua chỉ là chuyện nhắm mắt lại.

Con người cuối cùng đều phải chết, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi, ông chỉ hy vọng lúc sinh thời có thể thấy cháu trai này của mình thành gia.

"Tiểu Mị." Ông cụ đi đến trước sách bàn ngồi xuống, vẫy vẫy tay rãnh với Thi Mị, ý bảo anh tới đây.

Thi Mị đi tới, đứng thẳng ở trước bàn, ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, chiếu lên trên người anh, phủ lên cho anh một lớp sáng bóng quyến rũ.

Thi Khả Nhi liền đứng cạnh cửa sổ, nhìn bóng lưng cao to của anh, cô thản nhiên kéo môi, xoay mặt hướng ra ngoài cửa sổ, đưa lưng về phía Thi Mị và ông cụ, cô nở nụ cười.

"Cái vòng là bà nội cháu lưu lại trước khi chết, vốn là một đôi, ta tặng một cái cho em dâu cháu. Bây giờ còn dư lại một cái, giao cho cháu." Ông cụ đưa một cái hộp cổ xưa cho anh, chân thành thấm ý nói: "Cháu cũng đã trưởng thành, là lúc thành gia rồi. Hiện tại mong muốn duy nhất của ông nội chính là hy vọng lúc sinh thời uống được rượu mừng của cháu."

Thi Mị nhận lấy cái hộp, anh không có nhìn thẳng đôi mắt đục ngầu kia của ông cụ, mà là mở hộp ra nhìn vòng tay bên trong, lúc đóng hộp lại lần nữa, anh mím môi nói: "Cháu sẽ cố gắng hết mức."

Từ trước đến nay anh tích chữ như vàng, cũng không có lời nói dư thừa, xưa nay anh đều cảm thấy, loại hôn nhân này, có cũng được mà không có cũng không sao, cho nên anh chỉ có thể trả lời lập lờ nước đôi.

"Hôm trước lão Tiền tới tìm ta, nói cháu gái nhà ông ấy đã du học trở về từ nước ngoài, bởi vì tuổi tác cũng không nhỏ, người trong nhà đều thúc giục con bé lập gia đình. Ông ấy cho ta xem ảnh chụp, tướng mạo khí chất tất cả phương diện của con bé đều rất không tồi, là người dễ thương." Ông cụ nói xong dừng lại, quan sát vẻ mặt Thi Mị một chút, mới tiếp tục nói: "Nếu cháu cảm thấy không có vấn đề gì, ta liền bảo lão Tiền an bài cho hai đứa gặp mặt một lần. Nếu như cảm thấy hợp mắt, liền thử hẹn hò xem. Thứ tình cảm này, là bồi dưỡng đầy đủ, nói không chừng hai người các cháu có thể ở cùng một chỗ."

Ánh mắt Thi Mị chìm chìm, chuyện xem mắt này, anh tuyệt đối sẽ không suy tính, vì vậy tính toán từ chối.

"Ông nội."

Nhưng anh còn chưa kịp mở miệng, Thi Khả Nhi lại đột nhiên nói chen vào, cô đi tới từ bên cạnh, mang một cái ghế ngồi xuống trước mặt ông cụ, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiễn Tâm Ngưng, đại tiểu thư nhà họ Tiền, 29 tuổi, từng có 12 đoạn cảm tình, đến cuối cùng mỗi một đoạn tình cảm đều là do cô ta đề xuất chia tay, vì vậy không bệnh mà mất. Sinh hoạt cá nhân của cô ta hỗn loạn không chịu nổi, một tháng trước lên đầu đề tạp chí, say rượu ở quán bar tình một đêm với người khác, mang thai nạo thai."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.