Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 64




Editor: May

Một phen cãi vã kịch liệt qua đi, Mộ Dư và Đường Diễm lại có thể đạt thành nhất trí, lựa chọn bảo lưu chia tay.

Thực chất bảo lưu chia tay không có ý nghĩa đặc biệt gì, đơn giản mà nói chính là, chính là tôi tạm thời không truy cứu cử chỉ của anh, nhưng sau này tôi có quyền lợi dùng chuyện này nói chia tay với anh.

Hai người đưa lưng về nhau ngồi xuống, ngay cả bộ dáng giận dỗi cũng có vài phần tương tự, càng xem càng xứng đôi.

Trong phòng bệnh an tĩnh lại, điện thoại Thi Vực đúng lúc vang lên vào lúc này.

Liếc mắt nhìn hiển thị cuộc gọi đến, anh nhíu con mắt lại, ngón tay suông dài lướt qua màn hình điện thoại di động, tiếp nghe điện thoại.

Chỉ ừ một tiếng, liền cúp luôn điện thoại.

Anh đứng lên, liếc nhìn quét nhẹ hai người, "Đi trước, Mộ Bạch tỉnh rồi thì báo cho tôi biết."

"Ừ."

"Ừ."

Hai người không lạnh không nhạt đáp lại một tiếng, liền không lên tiếng nữa.

Đi ra từ bệnh viện, Tôn Nham đã dừng hẳn xe ở ven đường, mở cửa xe chỗ ngồi phía sau ra.

Đợi khi Thi Vực lên xe, anh mới săn sóc đóng cửa xe lại, ngồi lên ghế lái.

Xuất phát theo thói quen, trước khi lái xe, Tôn Nham lần lượt chuyến báo chí cho Thi Vực, "Ông chủ, báo chiều hôm nay."

Thi Vực không đáp lời, nhận tờ báo, liếc nhìn mấy chữ to bừng bừng ở trang đầu mấy tờ báo "Thi thiếu đại náo hiện trường hôn lễ, trở mặt thành thù với nhà họ Phan."

Bàn tay to xiết chặt, tờ báo mới tinh bị vò thành một cục, bay ra ngoài từ cửa sổ xe hạ xuống một nửa.

Không nghiêng lệch, đúng lúc nện trúng đầu một anh chàng chuyển hàng đang lái xe chạy bằng điện ở trên đường bên cạnh.

"Gặp quỷ gì vậy!" Anh chàng chuyển hàng quay đầu, gào lên một câu, "Người nào đó, thật không có tố chất!"

Tôn Nham lái xe không vui, lời nói vừa rồi của anh chàng chuyển hàng, đúng lúc liền truyền đến trong tai Thi Vực.

"Anh ta nói gì?" Con mắt lạnh khẽ khép, một đạo ánh sáng lạnh thoáng qua.

"Nói ngài.... không có tố chất!" Tôn Nham tận lực nhấn mạnh bốn chữ phía sau, đây là lời mà bao nhiêu người muốn nói cũng không dám nói hả!

"Tiền thưởng tháng này giảm phân nửa." Giọng điệu bá đạo không khiến cho người khác nghi ngờ.

Vẻ mặt Tôn Nham không thể tin, nhìn thấy đỉnh đầu đại BOOS từ trong kính chiếu hậu, anh buồn bã oán trách nói: "Ông chủ, bản thân của tôi kiêm vài chức, nghe truyền liền đến, thân thể tinh thần đều mỏi mệt, đáng thương lại thật đáng buồn, hàng tháng phải dựa vào chút tiền thuởng này tới dỗ dành trái tim bị thương. Ngài cứ tước đoạt hạnh phúc của tôi như vậy, thật sự rất không tốt...."

"Tiền thưởng cuối năm giảm phân nửa." Vẻ mặt Thi Vực lạnh lùng, không phản ứng.

Đi theo Thi Vực một thời gian dài, Tôn Nham đã dưỡng thành một loại thói quen tích chữ như vàng, khó khăn lắm duy nhất hôm nay mới nói nhiều như thế, lại bị Thi Vực giết ngay lập tức rồi.

"Ông chủ ơi...."

"Hả? Muốn nói gì thì tiếp tục, tôi nghe." Thi Vực nheo mắt lạnh lại, lộ ra bộ dáng rất hưởng thụ.

"Phía trước có lời nhắc nhở, lái xe không nói, nói không lái xe." Tôn Nham nói xong, trực tiếp đóng miệng mình lại rồi.

Anh chàng chuyển hàng không có từ bỏ, lái xe chạy bằng điện chạy như điên ở bên cạnh, muốn đuổi theo kịp để xem, rốt cuộc vừa rồi là người "Có tố chất" nào ném cục giấy đập lên đầu anh ta.

Gió thổi vù vù, anh chàng chuyển hàng liếc mắt, toét miệng, gió thổi đầu tóc chia ba bảy của anh ta thành chia đôi.

Nhìn thấy nhân vật tồn tại như thần này từ trong kính chiếu hậu, vẻ mặt Tôn Nham không nói gì, chân giẫm chân ga tăng thêm một phần lực đạo.

Xe vèo một chút điên cuồng chạy đi, anh chàng chuyển hàng thấy thế, dùng tay vặn ga lên.

Đáng tiếc tốc độ tối đa của xe chạy bằng điện chỉ có 50 km, mới một phút đồng hồ, anh chàng chuyển hàng đầu đầy mồ hôi liền bị bỏ rơi thật xa....

"Chậm lại." Thi Vực thản nhiên mở miệng.

Tôn Nham làm việc dựa theo lời của anh, giảm bớt tốc độ xe, nhưng vẻ mặt của anh ta lại cứng ngắc rất lợi hại.

"Giảm nữa."

Tôn Nham tiếp tục giảm tốc độ.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.