Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 592




Editor: May

Ôn Uyển cười lắc lắc đầu, cũng không nói gì.

Từ trước đến nay bà chính là một người phụ nữ sẽ không nói nhiều lời, cũng sẽ không hỏi nhiều.

Bà rất rõ tính tình của hai đứa con trai mình, nếu như đồng thời coi trọng một thứ gì đó, hoặc là đồng thời thích một người phụ nữ, nhưng sẽ không tranh cũng sẽ không đoạt, mà chỉ biết yên lặng bảo vệ.

Bọn chúng, tuyệt đối sẽ không bởi vì là một người phụ nữ mà trở mặt thành thù.

”Tôi muốn ăn cái nhiều nhân bánh.”

Phượng Cửu Mị đi tới, đứng ở sau lưng Thẩm Chanh, quay đầu nhìn bên mặt của cô, khóe môi còn mang theo một nụ cười mê người.

Cảm giác được hơi thở của anh ta, Thẩm Chanh chuyển bước chân sang bên cạnh một chút, lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái, sau đó nói với Ôn Uyển: “Mẹ chồng, mẹ gói cho anh ta một cái.”

Phượng Cửu Mị giương môi lên, cười trêu tức: “Tôi muốn ăn cái em gói.”

”Nhưng hiện tại tôi muốn đi toilet, không rảnh!”

Thẩm Chanh nói xong, trực tiếp cầm hết sủi cảo chưa gói xong ở trong tay để vào trong mâm, xoay người đi ra ngoài.

Nghe được toilet truyền đến tiếng đóng cửa, Ôn Uyển nhìn về phía Phượng Cửu Mị, hạ thấp giọng nói: “Con đừng nói với mẹ là thật sự động tâm?”

Phượng Cửu Mị ừ một tiếng, “Không giả được.”

Ôn Uyển không kiềm được siết chặt mi tâm, “Con biết là không có kết quả.”

Nhưng Phượng Cửu Mị lại cười, “Con không cần kết quả, chỉ cần quá trình. Thích một người không cần che che giấu giấu, thích liền thích, không phải là chuyện mất mặt gì. Hơn nữa nhiều người đối tốt với cô ấy, không phải càng tốt ư?”

Ôn Uyển thở dài, “Hai anh em các con, thật là một tính tình, bướng bỉnh giống như trâu, lay chuyển cũng không lay chuyển được.”

”Không có cách nào, di truyền.”

Lúc Phượng Cửu Mị nói câu này, bất kể là thần thái, giọng điệu, hay là vẻ mặt, đều giống Thi Vực y như đúc.

Ôn Uyển biết không cần thiết phải truy cứu chuyện này, liền dời chủ đề: “Lần này trở về, không có ý định về nhà họ Thi thăm cha và ông nội con sao?”

Nụ cười trên mặt Phượng Cửu Mị giảm đi một chút, “Qua vài ngày đã.”

”Ly hôn nhiều năm như vậy, nên để xuống mẹ đã đều để xuống rồi. Cho dù cha của con ngàn vạn lần không đúng, nhưng ông ta và các con vẫn có liên hệ máu mủ. Nói cho cùng, cũng nên về xem một chút.”

”Ừ, biết.”

”Lúc trở về, gọi Tiểu Vực cùng đi. Cha con ba người các con đã rất lâu không có ngồi ăn cơm cùng bàn rồi. Có lời gì ngồi xuống nói thật tốt, đừng mỗi lần vừa thấy mặt đã đối chọi gay gắt như là thấy kẻ thù. Biết không?”

”Biết.”

”Hôm nay ở lại ăn xong cơm tối rồi đi, một lát nữa mẹ gọi điện thoại cho Tiểu Vực, bảo nó hết bận chuyện của công ty thì tới đây. Hai anh em các con cùng uống rượu, tâm sự thật tốt.”

”Ừ, nghe lời mẹ.”

Thẩm Chanh vừa vốc nước lạnh rửa mặt một phen, cửa phòng rửa tay liền bị người gõ vang.

Sau đó, truyền đến tiếng nói của Phượng Cửu Mị: “Nếu không ra, tôi sẽ xô cửa đi vào đó.”

Giọng nói của anh ta rất trầm thấp, lại mang theo vài phần lưu manh, khiến người ta vừa nghe liền có thể tưởng tượng ra bộ dáng bây giờ của anh có bao nhiêu tác phong không đúng đắn.

”Anh thật nhàm chán!” Thẩm Chanh tức giận trả lời một câu.

”Cũng là bởi vì quá nhàm chán rồi.” Phượng Cửu Mị cười khẽ vài tiếng, sau đó mở miệng nói: “Mau ra đây, cho em xem vài thứ

Thẩm Chanh lấy từ trong ngăn tủ ra một cái khăn lông mới lau sạch sẽ nước trên mặt, lại gấp xếp khăn mặt tốt, đặt ở trên kệ khăn mặt, mới đưa tay mở cửa ra.

Phượng Cửu Mị đang dựa vào ở trên tường bên ngoài, bộ dáng tà khí này, giống như một tên lưu manh.

Nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, Thẩm Chanh không khỏi nhớ đến Thi Vực.

Hai người đàn ông này xảy ra chuyện gì, đều thích dùng cách này để đùa giỡn cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.