Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 587




Editor: May

”Được rồi, cô cũng đừng trêu tôi nữa!”

”Ừ, cô tới đây, tôi cho cô biết.”

Sau khi Thẩm Chanh nói như vậy, Tô San vội tiến tới.

Thẩm Chanh mới nhỏ giọng nói một câu ở bên tai Tô San, cô ta liền hoảng sợ lên: “Gì? Cô bảo tôi bày xong tư thế dụ dỗ anh ấy?!”

Thẩm Chanh lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, “Cô có thể lớn tiếng thêm chút nữa.”

Giờ Tô San mới ý thức được phản ứng của mình quá kịch liệt, quay đầu lại nhìn Tôn Nham và mấy vệ sĩ đằng sau, thấy vẻ mặt bọn họ không có thay đổi gì, mới thở phào nhẹ nhõm.

”Vậy phải bày tư thế nào?” Cô ta lại hỏi.

“....”

Đối với cái này, Thẩm Chanh từ chối trả lời.

Bởi vì cho tới bây giờ, cô vẫn chưa có nghiên cứu qua, bày tư thế nào trên giường sẽ kích thích dục vọng của đàn ông.

Ngay tại lúc Tô San đang muốn nói gì đó, một chiếc xe màu đỏ chạy băng băng bên cạnh dừng lại.

Sau đó cửa xe mở ra, đầu tiên là lộ ra đôi giày cao gót hàng hiệu, rồi lại lộ ra một cái chân trắng nõn.

Thẩm Chanh nhìn lướt qua trên đùi của cô ta, ánh mắt chậm rãi dời lên, ngừng ở trên mặt người kia.

”Thật là trùng hợp.”

Một người phụ nữ bước xuống từ trên xe, cười chào hỏi Thẩm Chanh.

Cô ta mặc một bộ váy dài cao màu đen, bộ phận trước ngực như ẩn như hiện, có lẽ đàn ông nhìn thấy sẽ cảm thấy gợi cảm, nhưng Thẩm Chanh nhìn thấy, lại chỉ có thể hình dung bằng hai chữ.

Đó chính là, chán ghét!

Thậm chí mặc kệ cô ta, Thẩm Chanh liền xoay người qua, đẩy xe em bé muốn đi.

”Đừng thấy tôi liền đi chứ, Chanh Tử. Chuyện lần trước, tôi không hề để ý chút nào, cô cũng đừng để ở trong lòng.”

Lúc Diệp Cẩn đối mặt Thẩm Chanh, vẫn làm ra vẻ "Tôi và cô rất quen", đặc biệt là một câu Chanh Tử, kêu đặc biệt thân mật.

Thẩm Chanh dừng bước chân một chút, lại không quay đầu lại.

Diệp Cẩn thấy thế, khom người lấy từ trên ghế sau ra một túi quà tặng, đi lên trước đưa cho Thẩm Chanh, “Đây là vòng tay tôi cố ý đi tiệm vàng chọn, kiểu dáng rất đặc biệt, phía trên có khắc phượng hoàng, rất thích hợp cho con gái đeo.”

Vòng tay, phượng hoàng, con gái?

Có lẽ người khác không nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của Diệp Cẩn, nhưng Thẩm Chanh lại rất rõ ràng.

Châm chọc sao.

Châm chọc cô sinh một cặp bé gái song sinh...

A.

Thật không biết tự tin và dũng khí của người phụ nữ này tới từ nơi nào, chắc chắc cô sinh chính là con gái mà không phải con trai như vậy?

”Giữ lại tự mình dùng đi.”

Thẩm Chanh nhẹ nhàng nói một câu, liền trực tiếp đẩy xe em bé đi qua bên cạnh Diệp Cẩn.

Lúc này Tô San đi ở bên cạnh Thẩm Chanh mới đánh giá Diệp Cẩn một chút.

Hiển nhiên, ấn tượng với cô ta cũng không tốt.

Thấy Thẩm Chanh không chịu nhận, Diệp Cẩn cười nói: “Nếu như tôi mang thai con gái, nhất định sẽ phá bỏ. Cho nên hai cặp vòng tay này tôi giữ lại cũng vô dụng, cô nhận lấy đi, coi như là một chút tâm ý của tôi và Diệu Quang. Diệu Quang là ông nội của đứa nhỏ, vậy tôi cũng coi là nửa bà nội đi.”

Thẩm Chanh dừng bước chân một chút, nghiêng mắt liếc cô ta một cái, “Cô còn không được tính là nửa vú em.”

Nói xong, híp híp mắt, “Sản phụ lớn tuổi mang thai rất nguy hiểm, nhớ làm tốt biện pháp. Còn có, con trai không phải là ai cũng sinh ra được.”

Diệp Cẩn không có tức giận bởi vì những lời này của cô, ngược lại còn nở nụ cười.

Con trai không phải mỗi người đều sinh ra được.

Cô ta đương nhiên biết.

”Chanh Tử, cô cũng không thể châm chọc mình như vậy chứ, sinh không được con trai là mệnh, cho nên hoàn toàn không miễn cưỡng được. Hơn nữa, có hai con gái cũng không tồi nha, áo bông nhỏ tri kỷ của ba. Có thể, sau này đợi bọn nó lớn hơn một chút, Tiểu Vực vẫn sẽ rất thích, ít nhất sẽ không ghét bỏ đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.