Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 472




Anh liếc xéo Phượng Cửu Mị, mấp máy môi: “Trò chơi tiếp theo, đừng tính cho tôi.”

Phượng Cửu Mị nhỏ giọng cười, lại không nói thêm lời nào, cuối cùng liếc nhìn Thẩm Chanh, hắn ta liền xoay người rời đi.

Bóng dáng thon dài trong mưa này, cao ngạo, lại phong hoa tuyệt đại.

Đến khi bóng lưng của hắn ta biến mất trong tầm mắt, Thẩm Chanh mới ý thức được cái gì đó, lập tức mở ra toàn bộ cửa của sáu căn phòng còn lại này.

Lập tức, ngơ ngẩn.

Bởi vì những gian phòng này không giống như lời của Phượng Cửu Mị, một khi tiến vào sẽ chìm vào trong nước, không có căn phòng đoạt lấy tánh mạng người ta.

Nói cách khác, trận trò chơi này hoàn toàn chỉ biết đi mà sẽ không thua.

Mặc kệ chọn sai mấy lần, cũng sẽ không chết.

Tại sao?

Thi Vực đưa tay nắm ở vai của cô, dẫn cô vào trọng lòng ngực của mình, Thẩm Chanh ngẩng đầu hỏi anh, “Anh ta là gì của anh?”

Rốt cuộc cô đã ý thức được rồi.

Thi Vực im lặng mấy giây, giơ khóe môi lên, mở bí mật này ra: “Anh trai.”

Trong đầu Thẩm Chanh lại thoáng hiện ra hai chuỗi con số, 19870421, 19880202....

Cho nên, con số phía trước là năm tháng ra đời của Phượng Cửu Mị, mà phía sau chính là năm tháng ra đời của anh.

Điều này cũng có thể giải thích đến rốt cuộc tại sao Phượng Cửu Mị lại thua, bởi vì anh từ đầu đến cuối đều chưa từng nghĩ muốn thắng.

Một trò chơi thật tốt!

Khiến tất cả mọi người đều lâm vào trong ván cờ, mà anh ta, lại đã sớm miêu tả ra một kết cục thế giới hoàn mỹ.

Đối với cô mà nói, đây không phải một trò chơi, mà là một khảo nghiệm, khảo nghiệm giữa sống và chết.

Trước khi rời khỏi Mị Cửu Môn, Thi Vực sai người mang một câu cho Phượng Cửu Mị: “Mẹ anh đang đợi anh.”

Người của Phượng Cửu Mị rất nhanh mang một câu để đáp lời: “Biết.”

Trao đổi giữa hai người không có lời nói dư thừa, chỉ là mấy chữ vô cùng đơn giản.

Khi đến thì khó khăn nặng nề, lúc về thì lại thông suốt, tất cả cơ quan bị che giấu, vật chướng ngại trên đường đều bị loại bỏ.

Chuyện cuối cùng cũng kết thúc, vẽ lên một dấu chấm tròn.

Sau khi trở về thành phố, Tần Cận trở về nhà họ Tần, Thi Vực lái xe mang Thẩm Chanh về biệt thự.

”Về sau lúc ở một mình không thể chạy loạn, không có anh đi theo liền không cho đi....”

Trên xe, Thi Vực lạnh mặt nói chuyện, ngay cả đầu cũng không quay lại.

”Không phải ở nhà cũng như bị người ta bắt đi sao?” Nghe lời của anh, Thẩm Chanh không nhịn được nhăn mày lại.

Lúc cô không an phận thì không có gì, ngoan ngoãn đợi ở nhà, ngược lại còn náo loạn ra chuyện lớn.

Thi Vực trầm ngâm một lát, một bàn rảnh rỗi sờ lên đầu của cô, mới vừa rồi anh còn là vẻ mặt lạnh lùng, chớp mắt mặt đã tràn ngập ôn nhu.

Loại đàn ông cường thế bá đạo, quyết định sát phạt, giống như Tu La, chỉ sợ cũng chỉ có ở trước mặt Thẩm Chanh, mới có thể hiếm khi lộ ra vẻ mặt ôn nhu như vậy.

”Về sau sẽ không có nữa.” Giọng điệu lạnh nhạt, lại nói năng có khí phách.

”Vậy sau này em còn có thể về công ty đi làm hay không?”

”Những lúc như thế này, em vậy mà còn nghĩ loại chuyện vô dụng đó, hửm?” Thi Vực nguy hiểm mở miệng: “Tốt nhất nghĩ cũng đừng nghĩ.”

”Dựa vào cái gì!”

”Dựa vào em là người phụ nữ của anh.”

”Người phụ nữ của anh không có quyền tự do thân thể hả? Em vừa chịu kinh hãi lớn như vậy, anh cũng không biết dỗ dành em sao?”

“....”

”Em muốn rời nhà trốn đi!”

”Không cho phép.”

”Em muốn kháng nghị.”

”Không có hiệu quả.”

”Đồ không biết xấu hổ “

”Chỉ không biết xấu hổ với em.”

“....”

Hai người cứ đối đầu không ai nhường ai như vậy, tranh cãi kiệt liệt, mãi đến khi tới nhà.

Xe vừa dừng hẳn, Thi Vực liền trực tiếp xuống xe, vòng qua đầu xe mở cửa xe ghế trước ra, cúi người, cỡi giây nịt an toàn ra cho cô.

Mặt của anh cách cô rất gần, gần như muốn áp vào nhau.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, tim Thẩm Chanh đột nhiên đập rộn lên, mặt có chút đỏ lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.