Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 470




Rất nhanh, Thẩm Chanh đã bị mang vào một căn phòng nào đó.

Cô bị bịt mắt, chận miệng, cũng không biết ở căn phòng nào.

Cô ngồi trên ghế sofa, tay bị trói ở phía sau lưng, chân cũng bị khống chế.

Nhưng, sợi dây thừng buộc cô là loại chất lượng đặc biệt, dù cho buộc chặt hơn nữa cũng không có một chút cảm giác bó chặt.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Thẩm Chanh nghe được bên ngoài có tiếng động, không kiềm chế được liền ngừng hô hấp lại.

Lúc Thi Vực và Tần Cận đi đến đài cao, Phượng Cửu Mị đang đưa lưng về phía bọn họ, quần áo trên người hắn đã sớm bị nước mưa thấm ướt, dính sát bám vào trên người hắn ta.

Lúc nhìn thấy bóng lưng của hắn, Tần Cận nhíu mày.

Bóng lưng này, có chút giống....

Mà Thi Vực bên cạnh anh ta lại tỉnh táo đến có chút dị thường, dường như dù trời sập xuống cũng không thể khiến cảm nghĩ của anh có bất kỳ phập phồng.

Con mắt sắc âm u, nhìn không ra tâm trạng là tốt hay xấu.

”Cuối cùng cũng đến rồi.”

Đúng lúc đó, Phượng Cửu Mị chậm rãi xoay người lại, hắn ta trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Tần Cận, dừng ánh mắt ở trên người Thi Vực, cười nhẹ: “Có thể đoán ra mật mã trong ba lần, xem ra chú vẫn còn hiểu tôi giống như khi còn bé.”

Thi Vực liếc nhìn hắn ta, lạnh lùng mở miệng: “Bớt nói nhảm, muốn chơi trò chơi thì sớm làm đi!”

”Trò chơi thì phải chơi, nhưng cũng phải ôn chuyện cũ.” Phượng Cửu Mị đi về phía anh, dùng đầy quyền đánh lên bờ vai anh một chút, “Mười năm không gặp, càng đàn ông hơn rồi! Lấy thân thể trước kia, một quyền của tôi liền có thể quật ngã.”

Ánh mắt Thi Vực lạnh lùng, dùng phương thức giống nhau đánh tới, nhưng lực độ quả đấm của anh càng lớn hơn Phượng Cửu Mị.

Nhìn hiện trường như bình tĩnh gặp nhau, thực ra nguy hiểm tầng tầng, sát khí tràn đầy.

Trong lúc nhất thời, giống như ngay cả trong không khí đều tràn ngập những một cổ hơi thở lạnh lẽo.

Ánh mắt Phượng Cửu Mị hơi chuyển, nhìn về phía bảy căn phòng sắp xếp cùng một chỗ đó, mới vừa rồi hắn ta còn đang cười, đột nhiên ngưng ý cười, lạnh lùng đến cực điểm: “Chọn một căn phòng.”

Thi Vực híp mắt, khóe môi giơ lên một độ cong cực kỳ nguy hiểm: “Cô ấy ở bên trong?”

Phượng Cửu Mị không có ý định trả lời vấn đề của anh, “Chú chỉ có một cơ hội, nếu như chọn sai, vào lúc chú rơi xuống nước, cô ta cũng sẽ chìm vào trong biển, và chết cùng chú.”

”Ừ.”

Một chữ nhẹ nhàng, là mở đầu của trò chơi này.

Tuy rằng Tần Cận không biết giữa bọn họ có đánh cuộc gì, nhưng nhìn thấy bảy căn phòng này và nghe được lời của Phượng Cửu Mị, đã hiểu đại khái trò chơi này sẽ chơi như thế nào.

Bảy căn phòng, có sáu cái là trống không, nếu như chọn trúng một trong sáu cái đó sẽ thua.

Hậu quả tạm thời mặc kệ, nhưng nhất định sẽ rất nghiêm trọng.

Nếu như chọn trúng căn phòng duy nhất, chính là thắng, và trò chơi này cũng dừng lại ở chỗ này.

Sắc mặt anh ta nặng nề, mạnh mẽ đưa tay bắt lấy cánh tay Thi Vực, “Anh chỉ có một phần bảy cơ hội, không lo lắng?”

”Không lo lắng.” Thi Vực lạnh lùng gạt phăng tay của anh ta, “Một người đàn ông, nếu như ngay cả phụ nữ của mình cũng không tìm được, vậy còn tính là đàn ông gì.”

Tần Cận: “....”

Anh ta không đồng ý cách làm của Thi Vực, nhưng lại không thể không công nhận câu nói kia.

Một người đàn ông, nếu như ngay cả phụ nữ của mình cũng không tìm được, vậy còn tính là đàn ông gì?

Có lẽ đây không phải là một trận trò chơi, mà là một lần khảo nghiệm sinh tử.

Có thể không thể sống sót, có thể không thể ở bên nhau, đều là do mình quyết định.

Trong phòng, Thẩm Chanh lại nở nụ cười.

Dù không tìm được thì như thế nào?

Chẳng qua chỉ là chết mà thôi, có cái gì đáng sợ?

Cô đã từng chết bao nhiêu lần, chết thêm lần nữa cũng đúng lúc.

Có thể cùng sinh, cùng chết, không có gì không tốt.

Nhẹ tay khẽ xoa bụng, cô cười đến càng thêm sáng lạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.