Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 264




Nhận được điện thoại, Thi Vực lập tức không còn bận tâm đến những chuyện khác, một phát khép văn kiện đang xem được một nửa lại, ánh mắt mơ hồ trầm xuống, “Đau ở đâu?”

”Bụng.”

”Ăn bậy gì rồi?”

”Không có, em đau bụng kinh....”

Vừa nghe lời này, ánh mắt Thi Vực bắt đầu trở nên âm u, ngay sau đó lạnh lùng phun ra một câu, “Chịu đựng!”

Nói xong, trực tiếp cúp điện.

”Tút....”

Thẩm Chanh cầm điện thoại di động, nghe được bên trong truyền tới âm thanh nhắc nhở, trên mặt vốn tái nhợt càng thêm không có một chút huyết sắc.

Cô có chút không vui cau mày, ném điện thoại di động đến bên cạnh.

Đưa tay liền nắm một cái gối, trở mình nằm sấp ở phía trên, giống như muốn dùng tư thế như vậy để giảm bớt không thoải mái ở bụng.

Cô nhắm mắt lại, nghĩ ngủ rồi sẽ tốt hơn, nhưng chợt nghĩ đến vừa rồi người đàn ông đó chẳng quan tâm cô, còn cúp điện thoại của cô, cô liền tức giận!

Đàn ông, đều là động vật dùng nửa người dưới để suy nghĩ, chỉ biết hưởng thụ, không biết thương tiếc.

Cô càng nghĩ càng tức giận, vì vậy lại ngồi dậy lần nữa, lấy di động qua mở trang web buôn bán trên mạng lên.

Nhập vào ở trong khung tìm kiếm, miếng dán đau bụng kinh.

Cô từng nghe người ta nói qua vật này, còn giống như rất có tác dụng.

Lướt xem lượng tiêu thụ hàng tháng của một cửa hàng hơn ba vạn, mẹ nó, giá cả thật rẻ, một hộp 29. 8 đồng.

Nhưng sau giá tiền, lượng tiêu thụ mới đúng là mấu chốt.

Có nhiều phụ nữ đau bụng kinh như vậy sao?

Tham khảo ý kiến của phục vụ hàng hàng: “Miếng dán này có tác dụng không?”

Phục vụ khách hàng: “Thưa cô, không có hiệu quả sẽ hoàn tiền nha.”

Thẩm Chanh: “Trả lại tiền thì quá phiền toái!”

Phục vụ khách hàng: “Thưa cô, trả lại tiền không phiền toái, hơn nữa còn rất thuận tiện, có thể trả lại tiền vào bất cứ lúc nào.”

Thẩm Chanh: “Thịt đau, vậy cô có thể bán đồ không!”

Phục vụ khách hàng: “Thă cô, chúng tôi đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, năng lực bán hàng rất tốt!”

Thẩm Chanh: “....”

Phục vụ khách hàng: “Thưa cô, còn ở đó không? Cửa hàng đang thúc đẩy tiêu thụ, mua mười hộp tặng gậy tự sướng!”

Thẩm Chanh: “Có bệnh! Mua miếng dán đau bụng kinh tặng gậy tự sướng làm gì?”

Phục vụ khách hàng: “Thưa cô, lúc dán miếng dán đau bụng kinh, có thể tự sướng một tấm, dùng làm tham khảo cho người mua khác!”

Thẩm Chanh: “....”

Phục vụ khách hàng: “Thưa cô, nếu cần có thể trực tiếp nói đặt hàng!”

Thẩm Chanh không có tiếp tục đáp lời, bởi vì cô cảm thấy phục vụ khách hàng này nhất định có bệnh, hơn nữa còn bệnh nguy kịch!

Sau đó, cô bắt đầu đặt hàng....

Một đơn tiếp một đơn, một đơn lại một đơn.

Cô không thật sự muốn mua, mà là vì thú vị.

Mới năm phút đồng hồ, đã đặt vài chục đơn, hơn nữa sau khi thanh toán mỗi một đơn, đều lựa chọn hoàn trả.

Nguyên nhân đệ trình hoàn trả lại, đánh sai, đánh một lần nữa.

Sau đó, thì có hệ thống nhắc nhở không ngừng bắn ra, “Người bán đã đồng ý xin hoàn trả của bạn, số tiền hoàn trả sẽ hoàn trở về trong tài khoản của bạn trong thời gian làm việc sớm nhất.”

Rất nhanh, Thẩm Chanh tắt điện thoại.

Cô nằm ở trên giường, chau mày, lấy tay nhẹ xoa bụng, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là đau cũng vui vẻ.

Mà cũng cùng thời gian đó, Thi Vực bấm điện thoại của Tần Cận, nhưng lại nhất định bảo trì im lặng không nói.

Anh không nói gì, Tần Cận liền mở miệng hỏi anh, “Sao, có chuyện phiền lòng?”

Thi Vực lạnh lùng ừ một tiếng, liền mở âm thanh khuếch đại ra, ném điện thoại đến trên bàn.

Rút từ trong hộp thuốc ra một điếu thuốc đốt lên, đưa vào trong miệng hút một hơi, có chút bực bội nói: “Phụ nữ không thoải mái vào thời kỳ đặc biệt, có cách gì giảm bớt?”

Nghe được lời của anh, Tần Cận ở đầu kia điện thoại cười hỏi, “Thời kỳ đặc biệt là cái gì? Có thể nói rõ một chút được không.”

Mắt sắc của Thi Vực chìm xuống, nhuộm lên chút lạnh bạc nhàn nhạt, “Chú chớ giả bộ ở trước mặt tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.