Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 238




Editor: May

Ngôi sao sáng chói, là nhẫn kim cương xuất phát từ tay đại sư đẳng cấp thế giới.

Ý nghĩa là: Dùng tên của tôi, đeo lên ngón giữa của anh, cả đời làm bạn, một đời rực rỡ.

Ngôi sao sáng chói định giá là: 9999999. 9 vạn.

Cái nhẫn kim cương này, gần như là tất cả phụ nữ đều muốn có, có thể nói là tha thiết ước mơ với nó.

Nhưng một chiếc nhẫn gần ngàn vạn, ít ai sẽ xa xỉ như vậy, đeo chiếc nhẫn đắt như vậy ở trên tay.

Phụ nữ lấy lòng Tần Cận không ít người, có gần một nửa là bởi vì vóc người anh đẹp trai, còn hơn phân nửa là hướng về phía tiền của anh ta và 'ngôi sao sáng chói' tới.

Tần Cận coi như là một người đàn ông có nguyên tắc, có thể ném nhiều tiền nhiều bạc với những người phụ nữ kia, nhưng lại cự tuyệt tặng nhẫn.

Có người nói, Tần nhị thiếu - trùm trang sức quá keo kiệt, Tần Cận nghe liền cười lạnh: “Keo kiệt? Nhẫn là tặng vợ, những người phụ nữ kia, lấy được ở đâu thì cút về nơi đó!”

Cho nên.... Vừa rồi khi anh ta nói muốn tặng nhẫn cho Thẩm Chanh, liền bị Thi Vực vô tình từ chối.

Sợ rằng không có người đàn ông nào sẽ dễ dàng tha thứ phụ nữ của mình đeo nhẫn người đàn ông khác tặng, lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt mình.

Rất nhanh, quản lý lấy ngôi sao sáng chói ra từ trong tủ bảo hiểm, nâng đến trước mặt Tần Cận, đưa cho anh ta: “Tần nhị thiếu “

Tần Cận không có nhận, chỉ là nói: “Đưa cho Thi thiếu”

Quản lý nghe tiếng, không dám có chậm trễ, lập tức đưa ngôi sao sáng chói tới trước mặt Thi Vực, mở hộp ra thay anh....

Ánh mặt trời chiết xạ xuống, ngôi sao sáng chói phát ra ánh sáng chói mắt.

Thiết kế của chiếc nhẫn kim cương này rất đặc biệt, nó rõ ràng là hình tròn bình thường, nhưng nhìn có vẻ lại giống như là một hình trái tim.

Nhìn Thi Vực cầm lấy nhẫn, Tần Cận phun khói trong miệng ra, nhắc nhở: “Thi thiếu, mua ngôi sao sáng chói phải thận trọng, một khi đeo rồi, liền có thể không lấy xuống được.”

Điểm đặc biệt của ngôi sao sáng chói chính là, lúc mang dễ dàng, lúc cởi lại khó khăn.

Một khi đeo, liền không có khả năng lấy xuống.

Phương pháp lấy xuống duy nhất chính là, dùng kìm bẻ gãy.

Cho nên Tần Cận nhắc nhở rất là cần thiết, dù sao đây là thứ giá trị hơn một ngàn vạn gì.

Không lấy xuống được?

Nhìn trừng trừng ngôi sao sáng chói, Thi Vực nheo con ngươi bình thường lại.

Trong con ngươi là một mảnh lạnh lẽo, khóe môi lại mang theo nụ cười, nụ cười lúc sáng lúc tối, có chút thần bí.

”Cầm qua đi, để cô ấy thử.”

Thi Vực liếc mắt nhìn về phía Thẩm Chanh, quản lý lập tức hiểu ý, đáp lại một tiếng vâng liền bước nhanh qua.

Nhìn thấy quản lý đi tới, Thi Vực mới thu hồi tầm mắt, nói một câu với Tần Cận: “Đi uống một ly.”

”Không đợi chị dâu sao?”

”Ừ, để chính cô ấy từ từ chọn.”

”Được, đi!”

Khó khăn lắm Thi Vực mới nể mặt uống rượu với anh, Tần Cận sao có thể không nể mặt.

Lúc rời đi, Tần Cận dặn dò nhân viên cửa hàng, Thẩm Chanh nhìn trúng thứ gì, để cho cô ấy mang thứ đó đi, đừng đề cập đến chuyện tiền nong.

Hơn nữa đặc biệt dặn dò, không thể chậm trễ với cô ấy!

Tần Cận căn dặn như vậy, đám nhân viên cửa hàng tự nhiên biết thân phận Thẩm Chanh không đơn giản, hơn nữa người có thể mua ngôi sao sáng chói, không cần nghĩ cũng biết, không phú thì cũng quý.

Thẩm Chanh vốn không có ý định thử đeo nhẫn, nhưng đám nhân viên cửa hàng ở bên cố gắng thuyết phục, cho nên cô vẫn là mang rồi.

Nhưng đâu có biết rằng, một khi đeo lên, liền không lấy xuống được.

Vẻ mặt cô không còn gì để nói nhìn nhân viên cửa hàng: “Nhẫn trên tay tôi, quá lớn rồi?”

Nhân viên cửa hàng lắc đầu: “Không lớn, ngón tay của cô rất nhỏ, đặc biệt xinh đẹp! Hơn nữa chiếc nhẫn này này rất thích hợp với cô!”

Thẩm Chanh vừa cởi, vừa lạnh nhạt nói: “Ừ, nhưng tôi không thích hợp với nó.”

Đám nhân viên cửa hàng: “....”

Cởi rất lâu cũng không cởi ra được, Thẩm Chanh dứt khoát vươn tay, “Nhanh lấy xuống giúp tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.