Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 190




Thẩm Chanh muốn nói, thân thể mềm mại dễ đẩy ngã này đúng thật là cô sao?

Thân thể mềm mại thì cô thừa nhận, nhưng dễ đẩy ngã thì.... quyết định phủ nhận nha!

Nửa đêm.

Thi Vực tỉnh lại, phát hiện Thẩm Chanh dựa vào ở trên bàn để laptop ngủ đến rất sâu, vì vậy ôm cô đến trên giường.

Thẩm Chanh ngủ rất sâu, không có bị hành động của anh đánh thức.

Đến khi Thi Vực ôm cô vào trong ngực, cô mới mơ hồ mơ hồ có phản ứng.

Cô mơ mơ màng màng động thân thể một chút, tựa đầu đụng đụng vào ngọn nguồn ấm áp, liền lại ngủ thiếp đi.

Một đêm này, hai người bình an vô sự.

Thẩm Chanh ngủ đến rất an ổn, vẫn luôn gối lên cánh tay Thi Vực, ngủ ở trong ngực của anh.

Sáng ngày hôm sau, cô vuốt vuốt mắt buồn ngủ nhập nhèm, ý định lật người tiếp tục ngủ, nhưng trở mình không được.

Cơn buồn ngủ lập tức tan biến, mở mắt ra.

Một khuôn mặt tuấn tú phóng đại gấp trăm lần đập vào mắt, cô có chút phát ngốc.

Hôm qua lúc trời tối, cô nghịch laptop mệt rồi, cho nên nằm sấp ở trên bàn để máy vi tính nằm ngủ luôn.

Sao ngủ ngủ lại ngủ đến trên giường rồi? Hơn nữa còn ngủ đến trong lòng người đàn ông này chứ?

Khụ! Không phải là mộng du đi!

Thấy Thi Vực còn ngủ, cô cũng không có ý định đánh thức anh, động tác nhẹ nhàng, muốn lấy cái tay lớn trên lưng ra.

Nhưng tay của cô mới vừa đụng phải anh, anh liền có phản ứng.

Một phát lật tay của cô lại, sau đó di chuyển thân thể sang bên cạnh một chút, dùng tay kia nhốt chặt thân thể của cô.

Thẩm Chanh cứ như vậy bị cô ôm chặt trong ngực, đến hô hấp cũng có chút không thoải mái.

Nhìn về phía Thi Vực, anh rõ ràng đã tỉnh, lại cố ý nhắm nghiền hai mắt.

Bộ dạng như vậy, giống như vẫn còn rất hưởng thụ.

Nhìn anh ở khoảng cách gần, giống như là mỹ nam tử đi ra từ trong tranh, đẹp mắt đến mức không chân thực.

Nhìn anh một lát nữa, Thẩm Chanh mới sực nhớ ra gì đó, lấy tay đẩy lồng ngực xích lõa của anh một cái, “Nhanh thả tôi ra, tôi mắc tiểu.”

Hình ảnh duy mỹ như vậy, bị một câu 'Mắc tiểu' của cô đánh tan nát.

”Nhịn đi!”

Thi Vực cũng không hé mắt, chỉ là dựng thẳng mày kiếm anh tuấn, cường ngạnh phun ra hai chữ này.

Nhịn sợi len á!

Thẩm Chanh chịu đựng xúc động muốn mắng người, nhẫn nại tính tình trả lời một câu, “Nhịn xảy ra vấn đề anh phụ trách?”

Thi Vực: “....”

Mặc dù anh không có phản bác vấn đề của cô, nhưng không tính toán muốn buông cô ra, dù thế nào đi nữa thì anh cũng không vội.

”Thật sự mắc tiểu!”

Thẩm Chanh cũng tuyệt đối không có nói dối, bây giờ cô là thật sự cảm thấy rất gấp.

Thi Vực: “....”

Anh dường như rất không thích nghe đến hai chữ này, cho nên thờ ơ.... với cô.

”Dựa vào! Tên đàn ông thối!”

Thẩm Chanh tức giận mắng một tiếng, nhắm ngay cánh tay của anh liền cắn.

Cái cắn này, sức lực rất lớn, khiến Thi Vực bị đau, không nhịn được phát ra một tiếng hút không khí rất nhỏ.

Tay của anh không kiềm chế được nới lỏng một chút, Thẩm Chanh liền thừa dịp này, chui ra ngoài từ trong ngực của anh.

Nhảy xuống giường, ngay cả dép cũng không lo mang, cô liền vội vội vàng vàng chạy vào phòng tắm.

Nếu đổi lại là những người phụ nữ khác ở trong hương ôn nhu của Thi Vực, dù nhịn chết, hẳn cũng sẽ không chủ động bứt ra rời đi.

Phải biết rằng, không biết có bao nhiêu phụ nữ mộng tưởng muốn leo giường của người đàn ông này.

Thế nhưng người phụ nữ nào đó chiếm được, bò lên được trên cái giường này, lại là không thèm để ý như vậy.

Nhưng, Thi Vực thích, có lẽ chính là vì lạnh lùng và hờ hững của cô.

Nếu như cô giống như phụ nữ khác, vừa nhìn thấy anh liền nhào lên, dây dưa không rõ với anh, sao anh sẽ cảm thấy hứng thú với cô chứ.

Lại sao có thể cưng chiều cô, nuông chiều cô, cho cô đầy đủ mọi thứ.

Bất kể là cô muốn, hay là không muốn, đều không keo kiệt cho cô!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.