Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 187




Nhưng Thi Vực cũng không hài lòng, không lấy được một đáp án khẳng định liền không thể, đưa tay liền kéo cô tới đây.

Một tay nâng cái ót của cô, một tay nắm lấy cằm của cô, nheo con ngươi âm trầm lại.

”Nói rõ ràng!”

Lạnh lùng quẳng xuống ba chữ, quanh thân nhanh chóng bị một cổ hàn khí bao phủ.

Anh chính là mạnh như vậy, chỉ cần là anh muốn, muốn lấy được, thậm chí là muốn biết, mặc kệ thế nào, đều phải lấy được một đáp án!

Thẩm Chanh không hiểu cái gì gọi là thích, nhưng cô rất rõ ràng, mình đã không ghét người đàn ông này rồi.

Trước kia mỗi lần nhìn thấy anh, cô đều muốn trốn, muốn tránh, muốn cách anh càng xa càng tốt.

Nhưng hôm nay, cô lại không phiền anh dây dưa!

”Nếu tôi nói là không thích, anh sẽ làm sao?” Cô nhìn anh, thử dò hỏi.

”Nên làm gì thì làm.”

Thi Vực cố ý gằn giọng lớn tiếng chữ 'Làm', khiến Thẩm Chanh nghĩ đến trước đó anh từng nói: Làm cô.

Khụ!

Không phải cô nghĩ ngợi lung tung, là người đàn ông này thật sự rất bá đạo.

Chuyện làm cô ở trên xe, tuyệt đối làm ra được!

”Vậy nếu tôi nói thích thì sao?” Cô câu môi, cười híp mắt hỏi.

”Em nói làm như thế nào thì sẽ làm như thế đó.”

Quả nhiên, một câu lúc trước của anh là không có ý tốt.

Thẩm Chanh cứ thế nhìn chằm chằm anh, sau đó cười hỏi anh: “Vậy anh yêu thích tôi sao?”

Giọng nói của cô nghe mềm nhũn, giống như là nước, có thể hòa tan trái tim người.

Ở trước mặt Thi Vực, cô xưa nay luôn phách lối cuồng ngạo, thậm chí có thể nói là lạnh lùng, lúc nào thì từng có ánh mắt và giọng điệu như thế, mềm đến làm cho lòng người say mê.

Người phụ nữ này, chính là một Yêu Tinh!

Thi Vực nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, dạng như vậy, giống như là một một ngạ lang muốn tóm thâu con mồi vào bụng.

”Tôi hỏi, em đáp!”

Đàn ông mà, làm sao có thể nói ra lời buồn nôn như vậy,

Dù thích hơn nữa, cũng chỉ sợ sẽ không dễ dàng nói ra.

Thẩm Chanh đương nhiên biết điểm ấy, cho nên cô xấu xa, không thuận theo không khuất phục, “Có thích tôi hay không?”

Giọng nói này, còn mềm còn nhuyễn hơn vừa rồi, ngọt đến ngán người.

”Thẩm Chanh Tử, đừng khảo nghiệm sự chịu đựng của tôi.”

Làm một người đàn ông cường thế lại bá đạo, đương nhiên là không có trả lời vấn đề này của cô.

Biết rõ anh phải tức giận, Thẩm Chanh càng muốn tưới một phát dầu lên trên lửa của anh, cô thu hồi nụ cười, hừ nhẹ một tiếng: “Anh đã không thích tôi, tôi đương nhiên không thích anh!”

Tính khí này, kiêu ngạo này, đúng lúc vừa nổi lên.

”Ai nói tôi không thích.”

Giọng nói của anh lạnh dữ dội, giống như là khối băng trong hầm băng đang bị hòa tan, cũng lạnh đến mức đâm người.

Nhìn Thi Vực ở khoảng cách gần như vậy, nhìn khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ kia của anh, cô đột nhiên lại mỉm cười, “Vậy thì là thích rồi?”

”Ừ.”

Anh vẫn trả lời vấn đề của cô.

”Có rất yêu thích không?” Người phụ nữ nào đó nhất quyết không tha.

“....”

Ánh mắt Thi Vực chìm xuống, không nói gì.

Người phụ nữ này, trời sinh chính là một người diễn trò!

Có rất yêu thích hay không, cô có thể không nhìn ra sao?

Rõ ràng còn thông minh hơn hồ ly, lại có thể giả bộ ngốc ở trước mặt anh.

Thẩm Chanh đẩy tay anh nắm cằm cô ra, dùng ngón tay chọc chọc mặt của anh, “Hỏi anh đấy!”

Thi Vực: “....”

Mặt của anh, xưa nay luôn là một cấm địa, người phụ nữ này, lại có thể lỗ mãng ở trên cấm địa hết lần này tới lần khác.

”Họ Thi kia! Anh không thể sảng khoái một chút sao?”

Rõ ràng cô mới là người được hỏi, hiện tại ngược lại cứ thể mà bỏ qua!

Thi Vực dùng hành động để chứng minh, anh cũng không phải là người hiền lành, thu hồi bàn tay đỡ trên ót cô, trực tiếp nhốt chặt eo của cô, liền kéo cô vào trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.