Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 176




Editor: May

Đứng thẳng trước gương, Thẩm Chanh tinh tế nhìn kỹ mình trong gương.

Ừ, nhìn có vẻ cũng không tồi.

Hơn nữa bộ quần áo này mặc lên người cô, không lớn không nhỏ, vừa vặn phù hợp.

Cô xoay người, nhìn về phía nhân viên cửa hàng vừa mới tiếp đãi cô, “Là cô nói tôi mặc bộ đồ này không vừa người?”

Nhân viên cửa hàng bỗng chốc không có phản ứng kịp, không hiểu hỏi ngược lại một câu: “Hả?”

Hả? Thẩm Chanh nhếch môi, cười khẽ: “Là cảm thấy tôi mua không nổi bộ quần áo này sao?”

Trong lòng nhân viên cửa hàng tự nhủ, vừa rồi không phải trước khi cô thử đồ đã chê đắt, nói mua không nổi sao!

Cô ta không có nói tiếp, mà là dò hỏi quản lý, “Quản lý, người xem giờ phải làm sao đây....”

Lúc này quản lý mới hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng, nói với Thẩm Chanh: “Tiểu thư, theo như quy định nơi này của chúng tôi, cô thử bộ quần áo này, nhất định phải mua lại.”

”Còn có loại điều khoản phách vương này sao!” Thẩm Chanh cười đến quyến rũ.

Tâm trí quản lý suýt chút nữa lại bị cô đầu độc, cũng may kịp thời dừng lại, mới không có phạm sai lầm ở trước mặt người như vậy.

”Tiểu thư, cô có thể đổi vị trí suy nghĩ một chút, nếu như bộ quần áo này là người khác từng mặc qua, cô có tốn vài chục vạn mua không?” Quản lý khách sáo dẫn dắt.

”Ừ, sẽ không.” Thẩm Chanh thản nhiên mở miệng, không có một chút cảm nghĩ phập phồng.

”Vậy bộ quần áo này....” Quản lý muốn nói lại thôi.

”Không mua.”

Nhân viên cửa hàng vừa nghe lời này, sốt ruột, “Tại sao cô có thể như vậy chứ! Biết rõ mua không nổi bộ quần áo này lại cứ muốn thử, hiện tại nói một câu không mua, đã nghĩ xong việc sao!”

Bộ quần áo này đắt giá chính hiệu, dù dùng tiền lương mười năm của các cô cũng không đền nổi, sao có thể không vội.

”Không cứ như vậy xong việc, cô còn muốn thế nào?” Những lời này là xuất phát từ trong miệng Tôn Nham, anh đập tờ báo lên bàn, đứng dậy đi đến trước mặt nhân viên cửa hàng, “Thiếu phu nhà tôi chịu đến cửa hàng này của các người, là phúc khí của các người! Chỉ với thái độ này của cô, có mở một trăm tiệm cũng ngại ít!”

Bị Tôn Nham hung dữ như vậy, nhân viên cửa hàng uất ức đến sắp khóc.

Quản lý thấy thế, vội khuyên giải: “Vị tiên sinh này, chúng ta bình tâm tĩnh khí để dễ nói chuyện, có cái gì thì thương lượng lại, các cô ấy cũng là làm việc theo như quy củ, không có gì không đúng.”

Tôn Nham đang muốn mở miệng, Thẩm Chanh ném một ánh mắt đến, anh chỉ đành đứng sang một bên.

Thẩm Chanh đi tới, lạnh lùng liếc nhìn quản lý, không nhanh không chậm mở miệng: “Ba mươi tám vạn tám?”

Quản lý ngẩn người một chút, sau đó trả lời: “Đúng, giá tiền của bộ quần áo này là ba mươi tám vạn tám.”

”Ừ.” Thẩm Chanh đáp nhẹ một tiếng, sau đó trực tiếp đi qua bên cạnh ông ta, bình tĩnh tự nhiên đi ra ngoài.

”Tiểu thư, cô....” Quản lý muốn đuổi theo, Tôn Nham đưa tay ngăn ông ta lại, ra lệnh: “Gọi điện thoại cho ông chủ của các người.”

Quản lý không có ý định muốn gọi điện thoại cho ông chủ, mà là trực tiếp đẩy tay của anh ta, chạy ra ngoài.

Tôn Nham mắng một câu mẹ nó, ba chân bốn cẳng liền kéo ông ta trở về, níu lấy cổ áo ông ta, cả giận nói: “Ông muốn ăn đòn!”

Không có cách nào, quản lý đành phải móc di động ra, gọi cho ông chủ.

”Ông hỏi ông ta, Thi thiếu phu nhân nhìn trúng quần áo trong tiệm các người thì phải làm sao đây?”

Quản lý chiếu theo lời của Tôn Nham, một chữ không lọt báo cho ông chủ ở đầu kia điện thoại.

Nào ngờ lời vừa mới dứt, sắc mặt của ông ta liền thay đổi, cuống quít cúp điện thoại, mặt mũi tràn đầy tươi cười với Tôn Nham: “Xin lỗi tiên sinh, vừa rồi chậm trễ rồi. Ông chủ của chúng tôi nói, chỉ cần là quần áo có thể vào được mắt Thi thiếu phu nhân, cứ việc lấy đi, không thu một phân tiền.”

Nói xong, ông ta căn dặn nhân viên cửa hàng, “Mau gói quần áo Thi thiếu phu nhân ra thật tốt để vị tiên sinh này mang đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.