Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 175




Editor: May

Bị người ta dùng loại ánh mắt này nhìn đã không phải là lần đầu tiên, Thẩm Chanh chẳng hề để ý chút nào.

Tôn Nham đi qua, hô một tiếng thiếu phu nhân.

Thẩm Chanh ừ một tiếng, bỏ điện thoại di động vào túi quần trong, lưu loát thu hồi chân, mau chóng đứng dậy.

Động tác thuần thục, làm liền một mạch.

Tôn Nham hỏi: "Thiếu phu nhân, có phải người nhìn trúng bộ quần áo nào không?"

Thẩm Chanh không nói gì, bàn tay trắng nõn trực tiếp chỉ manocanh trong tủ ở cửa, lạnh lùng mở miệng: "Lộ bộ quần áo này ra."

"Này...." Tôn Nham có chút thẹn thùng, mặc kệ đối với người mẫu hay là đối với người, đưa ra loại hành vi cởi quần áo này đều là phi thường ác liệt.

"Hả?" Thẩm Chanh nheo con ngươi lại.

"Khụ! Thiếu phu nhân, chuyện này giống như có chút không tốt lắm...."

"Hả?" Giọng điệu thoáng tăng thêm vài phần, mang theo cảm xúc uy hiếp.

"Được! Lột ra!"

Tôn Nham bước nhanh đến phía trước, làm ra một hành động vĩ đại mà cho tới bây giờ anh cũng không dám nghĩ, trực tiếp cởi quần áo trên người manocanh xuống.

"Này! Anh làm gì vậy? Đừng đụng vào bộ đồ này, làm dơ làm hư anh bồi thường nổi sao?" Nhân viên cửa hàng gấp đến độ dậm chân.

Thẩm Chanh nhìn cô ta, cười như không cười hỏi, "Giá trị bao nhiêu tiền?"

"Ba mươi tám vạn tám."

"Phốc!" Tôn Nham xông một búng máu lên cổ họng, suýt chút nữa phun ra rồi, giá tiền này thật sự là dọa sợ anh.

Thẩm Chanh cũng là bị giật mình, đôi mi thanh tú nhẹ nhàng nhíu một cái, không nhịn được phát ra một tiếng thét đầy kinh hãi, "À! Thật là đắt!"

Tôn Nham cũng là có thể diễn trò, không nhịn được phụ họa một tiếng: "À! Thật là đắt!"

Đám nhân viên cửa hàng: "...."

"Mặc dù có chút mắc, nhưng tôi vẫn muốn thử một lần."

Thẩm Chanh vừa dứt lời, Tôn Nham liền săn sóc cầm quần áo giao lên trên tay cô, "Thiếu phu nhân, người muốn thử thế nào liền thử thế ấy, tuy rằng chúng ta cũng có thể không có tiền đưa."

Thẩm Chanh:.... Diễn xuất của tên nhóc này tăng lên nha!

Thấy Thẩm Chanh muốn đi đến phòng thử áo, nhân viên cửa hàng kịp thời ngăn cản cô, cũng khuyên nhủ: "Tiểu thư, bộ đồ này thật không thể thử, nếu cô đã không phải thật tâm muốn mua, liền chọn kiểu dáng khác đi!"

Thẩm Chanh coi như không nghe thấy lời nói của cô ta, trực tiếp vòng qua cạnh cô ta, đi vào phòng thử áo.

Rầm một tiếng, cửa bị nặng nề đóng lại.

Mấy nhân viên cửa hàng đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng không có cách nào, đành phải chạy đến quầy lễ tân gọi điện thoại cho người phụ trách.

Tôn Nham không có ngăn cản các cô, mà là ngồi xuống ở trên ghế sofa, cầm một tờ báo trên giá đỡ bên cạnh xem qua.

Rất nhanh, một người đàn ông trung niên mặc đồ tây trang liền tiến vào từ bên ngoài, vừa tiến vào liền hỏi nhân viên cửa hàng: "Quần áo đâu? Người đâu? Rốt cuộc đã thử hay chưa!"

Mấy nhân viên cửa hàng cùng dùng ngón tay chỉ vào phòng thử áo, ý bảo người đó ở bên trong, quần áo cũng ở bên trong.

"Đã nói bao nhiêu lần, phàm là quần áo trong tủ cửa đều không thể thử, vậy mà còn để cho người thử qua, sao còn có thể bán ra ngoài?" Người đàn ông răn dạy.

"Nhưng quản lý, chúng tôi hoàn toàn không ngăn được cô ta...."

Sự tình đến nước này, dù mắng các cô cẩu huyết lâm đầu cũng không làm nên chuyện gì, quản lý cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là đi tới đi lui ở cửa ra vào phòng thay quần áo, bộ dáng vô cùng lo lắng.

Két một tiếng....

Cửa phòng thử quần áo mở rồi.

Từ bên trong đi ra một người phụ nữ, mặc áo sơ mi màu đen cắt xén đặc biệt, lộ ra cái vai trắng muốt.

Một quần sort cùng màu, hoàn mỹ dán vào, càng làm nổi bật chân thon dài thẳng tắp của cô.

Da trắng tướng mạo đẹp, dáng người là đường cong chữ S, có thể dùng giật nảy mình để hình dung cô.

Quản lý mới liếc mắt nhìn, liền há to miệng, kinh ngạc đến không nói ra lời....

Mấy nhân viên cửa hàng nhìn thấy cô, cũng đều kinh ngạc hết rồi...

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.