Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 13




Editor: May

Dao thái lần nữa trở lại trong tay Thẩm Trung Minh, Thẩm Chanh xoay người rời đi, tuyệt không khách khí đóng cửa phòng lại.

Mấy hàng xóm hơi sửng sốt, sau đó lần lượt giơ ngón tay cái lên với Thẩm Trung Minh: "Lão Thầm, đứa con gái này của ông rất tuyệt!"

"Đúng vậy, ngay cả giết gà cũng biết!"

"Bây giờ người trẻ tuổi nào cũng là mười ngón tay không dính nước dương xuân, nhìn vợ lão Lưu cách vách chính là một ví dụ, rửa rau cũng ngại bẩn. Giết gà? Đừng, tôi thấy cũng không gì giết người!"

Mấy người hàng xóm anh một lời tôi một câu, nói đến Thẩm Trung Minh mở cờ trong bụng, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, "Con gái của tôi, ai có phúc khí lắm mới cưới được."

Mấy hàng xóm cười cười, liền đều tự trở về nhà mỗi người.

Lúc này Thẩm Trung Minh mới mang theo gà mập về chầu diêm vương vào cửa nhà, nấu nước nóng nhổ lông gà.

Bởi vì rất ít khi làm món ăn phức tạp như vậy, Thẩm Trung Minh luống cuống tay chân, khiến cho trong phòng bếp giống như là sân chiến đấu.

Ba tiếng sau, Thẩm Chanh nổi đóa rồi.

"Thẩm Trung Minh, rốt cuộc cha xong chưa!"

Âm thanh bùm bùm trong phòng bếp biến mất, Thẩm Trung Minh thò đầu ra từ cửa phòng bếp, "Con gái, sao thế?"

Sao thế?

Thẩm Chanh vùi trên sofa, sắc mặt đen thui.

Cô cũng muốn biết làm sao.

Hơi liếc nhìn lịch bàn trong tay một chút, cũng không trả lời vấn để nhàm chán của Thẩm Trung Minh.

Thấy thế, Thẩm Trung Minh vội lau mồ hôi trên mặt một chút, tháo tạp dề xuống, đi ra từ phòng bếp.

Chạy về phòng ngủ lấy ra một cái hộp bằng giấy, đếm tiền thắng bên trong, chuyển mắt với Thẩm Chanh, "Con gái, nếu không, chúng ta vẫn là đi ra ngoài ăn đi?"

Thẩm Chanh nghe tiếng, lườm ông một cái: "Đã nói hầm gà mà?"

Thẩm Trung Minh không vui nhíu mày, "Ôi chao ta nói, con gái, con cũng biết mà, người cha như ta cũng không phải là một người có thể làm được cơm! Chúng ta đi ra ngoài cọ sát một bữa được không?!"

Thẩm Chanh nổi giận: "Cút!"

Thẩm Trung Minh nhíu mày, "Con - cô bé này, cả ngày đều lửa lớn như vậy!"

Thẩm Chanh nhíu chặt lông mày, trong lòng tự nhủ: Có một người cha ngốc như vậy, có thể không nổi giận sao?

Lúc này, càng thêm cảm thấy trong lòng cực kỳ nóng bức.

Cô thâm trầm nhìn Thẩm Trung Minh, dứt khoát không để ý đến ông nữa.

Thẩm Trung Minh thấy cô không chịu đi, bản thân cũng chẳng còn lòng dạ nào, xoay người lấy từ trong tủ lạnh ra một chai bia, ngồi ở một bên tự mình uống.

Một hồi lâu, Thẩm Chanh mới giương mắt nhìn anh.

Nhíu nhíu mày, thuận tay ném lịch bàn cầm trong tay lên trên sofa, sãi bước đi qua.

Lấy từ trong tủ lạnh ra một chai bia, dùng hàm răng cắn khui nắp ra.

Soái khí, khinh cuồng, động tác làm liền một mạch, lại có thể đẹp đến nỗi nhìn thấy mà giật mình.

Uống một ngụm rượu, Thẩm Chanh ghét bỏ nhíu mày, "Ưm.... Bia này thật là khó Uống....uố...ng!"

Thẩm Trung Minh nghe tiếng, vội vàng nói: "Con gái, con đã nhìn rõ ràng chưa, bia này chính là bia tốt tám đồng một chai đó."

Thẩm Chanh lườm ông một cái, "Ai nói bia ngon liền nhất định dễ uống."

Lúc này Thẩm Trung Minh mới nghe rõ ẩn ý trong lời nói của cô, cười nói: "Cũng đúng, con gái nhà cha thích nhất uống là rượu mạnh, mùi vị bia này và nước thiu giống nhau, sao có thể dễ uống?"

Từ lúc nhỏ Thẩm Chanh đã là một nữ hán tử, chỉ cần là món đồ con gái thích, cô liền tuyệt đối không thích.

Rượu đối với cô mà nói, thật đúng là một hấp dẫn lớn lao!

Thế cho nên đến hiện tại, mười bình rượu xái cũng không thể làm cho mặt cô đỏ một chút.

Người khác nói ngàn ly không say là giả, Thẩm Chanh uống hai mươi ly rượu trắng không say mới là thật.

Đến cả Thẩm Trung Minh, cũng không dám nói mình tửu lượng tốt ở trước mặt con gái mình.

Bởi vì bình thường ở trên bàn rượu, người bị ngã lật mình là ông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.