Editor: May
"Kéo đi, phế."
Thi Mị ra lệnh một tiếng, thủ hạ lập tức tiến lên chế trụ Tiễn Hạo, dùng túi vải đen che kín đầu của anh ta, kéo anh ta giống như kéo thi thể lên một chiếc xe tải cũ kỹ.
Đến khi Tiễn Hạo bị mang đi, lúc này Thi Khả Nhi mới chú ý tới động tĩnh bên này, nhìn thấy Thi Mị, cô nhíu mày lại.
Thật ra vừa rồi cô nên nghĩ đến, dám lộ liễu đả thương người giết người như vậy, ngoại trừ người nhà họ Thi, còn có ai dám kiêu ngạo như thế.
Giống như đỗ xe trái quy định ở đèn xanh đèn đỏ đầu đường lần trước, tạo thành giao thông hỗn loạn, cuối cùng chẳng qua chỉ là nói một câu liền xong việc.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Thi Khả Nhi, Thi Mị nghiêng mắt nhìn cô, lúc đối diện với tầm mắt của cô, anh chậm rãi giương môi, nở nụ cười.
Thi Khả Nhi đi ra phạm vi bảo vệ của người áo đen, bước nhanh đi về phía anh, lúc đi đến trước mặt anh, cô nhíu mày lại càng sâu: "Anh, anh có biết giết người là phạm pháp hay không, hơn nữa tội giết người không phải có tiền liền có thể tẩy sạch. Anh lộ liễu như vậy, nếu rơi vào trong tai ông nội, còn không khiến cho ông nội tức chết ư."
"Người là anh giết, hậu quả anh tới gánh chịu, về phần bên phía ông nội, anh tự mình biết giao phó." Thi Mị không nhanh không chậm mở miệng, thần sắc anh tự nhiên, giống như là đang nói một chuyện không liên quan đến mình.
"Người là anh giết không sai, nhưng giết người phải có động cơ. Mà động cơ của anh là bởi vì em, nói cách khác hậu quả này là do em gián tiếp tạo thành. Nói ngắn gọn, em mới chính là hung thủ giết người." Thi Khả Nhi nhíu mày, "Gia quy nhà họ Thi nghiêm như vậy, ngay cả thuốc cũng không cho em hút, huống chi là giết người. Em cảm giác sắp bị xóa tên trên gia phả nhà họ Thi rồi."
"Bị xoá tên rất tốt." Thi Mị sải bước tới gần cô, lúc cách cô còn có khoảng nửa mét xa, đưa tay bắt lấy cổ tay của cô, kéo cô vào trong ngực, tiến đến cạnh tai cô nói: "Như vậy chúng ta có thể quang minh chính đại ở cùng nhau rồi."Anh nói xong, ngậm lấy vành tai của cô nhẹ nhàng gặm cắn, sau đó hạ thấp giọng nói nói: "Giống như vậy."
Thi Khả Nhi đẩy anh ra: "Bây giờ em còn chưa bị xóa teen ở trên gia phả, anh liền lộ liễu như vậy, nếu thật sự bị xoá tên, anh còn không ăn em bên đường ư."
Thi Mị nắm tay của cô không buông, chỉ là kéo cô đến trước mặt, cô bất ngờ không cảnh giác ngã vào trong ngực của anh.
Thi Mị thuận thế ôm eo của cô không cho cô nhúc nhích, ánh mắt thâm trầm nhìn cô mấy giây, mới vươn một tay ra thay cô chỉnh sửa lại tóc rối bời trên trán.
"Có ý nghĩ này." Anh cười như không cười giương môi, nụ cười tác phong không đúng đắn mà phóng đãng, hư hỏng đến mức làm cho người ta giận sôi.
"Anh tốt nhất bỏ ý niệm này đi, bởi vì em kiên quyết không đồng ý trước khi cưới phát sinh quan hệ với đàn ông." Thi Khả Nhi nhìn anh nói: "Hơn nữa bây giờ em vẫn không thể xác định mình có thể qua cả đời với anh, cho nên không lo lắng loại chuyện đó. Nếu anh muốn cứng rắn, có thể, em sẽ kêu la."
"Vậy em có bản lĩnh bây giờ liền la đi." Thi Mị nắm chặt hai tay, ôm chặt eo cô, cưỡng chế để cô giao thân xác hoàn toàn dán ở trên người anh, cúi đầu, ánh mắt nặng nề nhìn cô.
"A...." Nói la liền la, Thi Khả Nhi dùng hành động để chứng minh mình là một phái hành động, rất nhiều lời nói không phải chỉ là nói suông.
"Lớn tiếng một chút." Thi Mị khẻ nhếch môi mỏng, ung dung thản nhiên mở miệng.
"A! A...." Thi Khả Nhi cũng đủ phối hợp, hai tiếng "A", có thể kêu mất hồn đến hơn bất cứ lúc nào, khiến người ta vừa nghe liền sẽ không kiềm chế được nghĩ sai lệch.