Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút Full

Chương 957




Editor: May

Tô Cửu Y vỗ vỗ mặt của mình để mình thanh tỉnh một chút, sau đó gọi điện thoại qua.

"Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy, xin gọi lại sau, sorry...." Trong ống nghe lại vang lên giọng nữ máy móc.

Sao lại tắt điện thoại chứ?

Lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa: "Tô Cửu Y cô ngược lại nhanh lên!"

Quản sự lại xuất hiện, cô nhíu mày, vội tìm một bộ quần áo thay, sau đó mở cửa dò hỏi quản sự: "Tước thiếu đi chưa?"

Nhất định là vẻ mặt Tô Cửu Y quá mức ngưng trọng, quản sự sửng sốt một hai giây mới nhớ tới trả lời: "Chưa."

Tô Cửu Y cũng bất chấp bà ta nói gì, hai ba bước chạy bộ đến cửa thang máy, ấn xuống tầng lầu gian phòng Thi Ngạo Tước, mặc cho quản sự ở phía sau gọi to.

Thi Ngạo Tước vừa ra khỏi cửa phòng liền nhìn thấy Tô Cửu Y vội vã xông về phía anh, anh liếc cô một cái, cài nút âu phục lên không nói gì.

"Cái kia...." Tô Cửu Y thở dốc, "Ngày hôm qua không biết Cảnh Nhân bởi vì chuyện gì mà vội vàng rời đi Ciaos, tôi hoài nghi cô ấy là thấy được hung thủ nổ súng với tôi ở phòng quan sát trước đó nên đã đuổi theo, chỉ có điều tôi không dám vội vàng kết luận, hơn nữa rõ ràng tối hôm qua cô ấy còn có tin tức, nhưng vừa rồi tôi không gọi điện thoại cho cô ấy được, tôi sợ cô ấy gặp chuyện không may."

Tô Cửu Y nói một hơi xong, Thi Ngạo Tước lại không có bất kỳ phản ứng nào.

"Tốt xấu gì cô ấy cũng là vị hôn thê của anh, anh ít nhất cũng phải lo lắng một chút chứ!" Nhìn nét mặt lãnh đạm như vậy của anh, Tô Cửu Y cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, đỏ hồng mắt gầm lên.

"Đinh" cửa thang máy mở ra, mấy nữ hầu kinh ngạc nhìn tình huống bên ngoài thang máy, lúc này Tô Cửu Y đang dùng vẻ mặt tức giận nhìn Thi Ngạo Tước, mà anh lại là vẻ mặt lạnh nhạt nện bước chân dài đi vào thang máy.

Hoàn toàn không ngại hôm nay đi thang máy dùng chung.

"Tước thiếu!" Cũng chẳng quan tâm sau lưng có người bên ngoài hay không, Tô Cửu Y như là con thỏ xù lông, càng không ngừng hét to sau lưng anh, "Tước thiếu!"

Cửa thang máy khép lại, Tô Cửu Y đuổi theo xuống lầu từ cầu thang.

Thi Ngạo Tước đi đến bên cạnh xe lấy chìa khóa xe ra, mở cửa xe ngồi lên. Tô Cửu Y đứng ở ngoài xe vừa nóng vừa giận, đánh bạo đứng ở trước xe ngăn anh lại.

Thi Ngạo Tước thấy thế, chỉ là ung dung thản nhiên lên tiếng: "Lên xe."

Tô Cửu Y sửng sốt, không rõ dụng ý của anh, nhưng vẫn chạy tới mở cửa xe, ngồi trên ghế xe trước.

*

"Người chết Triệu Nhậm, nam, 32 tuổi, thời gian tử vong khoảng trời vừa rạng sáng chừng ba mươi, một phát súng ngắn bắn trúng huyệt thái dương dẫn đếnmất mạng tại chỗ." Cảnh sát ở ngay bên cạnh làm bản ghi chép, "Bởi vì súng ngắn gắn ống hãm thanh, cho nên cùng không có bất kỳ tiếng súng nào, cũng không có cư dân gần đây phát hiện."

"Thích tiểu thư, cô là vì sau khi tan ca muốn đến tìm bạn, lúc đi ngang qua tầng lầu nên thấy được cảnh này ư?" Cảnh sát đang tra hỏi người chứng kiến Thích Cảnh Nhân.

"Phải." Thích Cảnh Nhân đáp.

"Lúc ấy khi cô tiến vào, cửa mở?" Đối phương hỏi.

"Ừ," Thích Cảnh Nhân nhớ lại, "Lúc ấy khi tôi đi đến tầng lầu này, nhìn thấy cửa mở ra, tôi tưởng trong nhà bạn có trộm, đi vào mới phát hiện tìm lộn tầng, sau đó người bị hại đã nằm trên ghế sa lon, lúc ấy sofa bị máu nhiễm thành màu đỏ, tôi mới phát hiện không đúng, sau đó báo cảnh sát."

"Cô có thấy người nào chạy ra gian phòng này không?"

"Không có, chỉ có một mình tôi."

"Vậy cô tìm được bạn chưa?" Cảnh sát nhìn ánh mắt của cô, đại khái là đang phán đoán cô có nói dối hay không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.