Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút Full

Chương 922




Editor: May

Cô khẽ thở dài một hơi, nằm ở trên giường dùng cánh tay che ánh đèn chói mắt ở trên đỉnh đầu, sau đó tiến vào mộng đẹp.

Lúc cô tỉnh lai, kim đồng hồ trên tường đã chỉ đến khoảng mười một giờ, cô kinh hô một tiếng, lập tức trở mình từ trên giường.

Cô vẫn chưa chuẩn bị hoa quả!

May là mười một giờ chứ không phải 12h, nếu như ngủ tiếp nữa, sợ rằng Thi Ngạo Tước lại muốn dùng gương mặt lạnh lùng giễu cợt cô rồi.

Chỉ là mỗi ngày anh đều có thói quen ăn trái cây đêm khuya như vậy ư?

Cô hai ba bước vọt tới cửa thang máy, sau đó nhanh chóng ấn tầng lầu đại sảnh, sau đó bước nhanh xông vào phòng bếp.

Buổi tối không thể ăn táo, sẽ chết người, ngược lại nhiều sữa tươi một chút, có trợ giúp giấc ngủ khỏe mạnh.

Cô vừa lẩm bẩm những hạng mục công việc chú ý trong cuộc sống, vừa gọt trái cây trong mâm.

Quấy xong đường trong ly thủy tinh, cô không dám lãng phí thời gian, lại vó ngựa không ngừng bỏ ly sữa tươi bên cạnh bàn ăn vào, bưng khay đi từ từ như chạy đến cửa thang máy.

Còn nhớ lúc lên trung học, Marathon của cô vẫn luôn xếp hạng nhất, không ngờ sau nhiều năm như vậy còn có thể phát huy tác dụng ở nơi này.

Cửa phòng của anh vẫn không khóa, có phải là vì tiện cho cô có thể đi vào nên cố ý không có khóa lại không.

Sau khi đi vào phòng, trong lòng Tô Cửu Y hiện lên vài cảm giác khẩn trương, còn nhớ rõ lần đầu tiên hai người uống say rượu, đã làm loại chuyện đó ở trong căn phòng này, sau đó cô lại hoàn toàn không biết gì về tình huống lúc đó, hiện tại nhớ tới cô vẫn rất mắc cỡ.

Đến hiện tại cô vẫn không biết, thật ra khi đó Thi Ngạo Tước rất tỉnh táo.

Trong phòng rất yên tĩnh, Thi Ngạo Tước nằm ở trên giường đắp chăn, nhiệt độ điều hòa cũng rất thích hợp, chỉ là đèn thủy tinh trên đỉnh đầu, kể cả đèn trên vách tường cũng bật sáng, không hề giống như để ngủ.

Là quên tắt ư?

Nhưng mà anh hẳn là sẽ không sơ ý lơ là như vậy đâu.

Cô đặt đĩa trái cây ở trên bàn, từng bước một tiến sát về phía anh.

Anh ở trên giường ngủ rất không an ổn, đến hô hấp cũng rất là dồn dập, bởi vì khoảng cách xa, Tô Cửu Y cảm giác thân thể của anh giống như hơi run rẩy, khi đi vào xem xét thì mới phát hiện trên gương mặt của anh rậm rạp chằng chịt nốt đỏ.

Tô Cửu Y lắp bắp kinh hãi, vì vậy vội khom lưng xuống đặt tay lên trán anh dò xét, cũng là vô cùng nóng.

Chỉ nóng trán thôi thì có lẽ là phát sốt, nhưng những nốt đỏ trên mặt này là cái gì, có phải là nhiễm virus gì đó không?

Nhưng ngày thường thân thể của anh nhìn có vẻ rất cường tráng, làm sao có thể vô duyên vô cớ mắc bệnh!

Cô đứng ở bên giường nhanh chóng xoay quanh, một lòng cho là virus, một lòng lo lắng bệnh trạng của anh, cứ thế quên virus sẽ lây bệnh.

“Tô Cửu Y.” Thi Ngạo Tước đột nhiên mở miệng, giọng nói của anh rất sâu lắng, dù cho sắc mặt có chút tái nhợt, cũng khó có thể che giấu khí chất lạnh lùng bức người.

“Tôi ở đây.” Nghe thấy anh mở miệng, Tô Cửu Y liền lập tức nghênh đón.

Thi Ngạo Tước ho sặc sụa vài tiếng, sau đó ánh mắt ra hiệu đến ngăn kéo cách đó không xa, nói: “Trong ngăn kéo có một xấp danh thiếp, cô tìm bác sĩ Trần, sau đó gọi điện thoại cho ông ta.”

“Được.” Tô Cửu Y vội bước qua, mở ngăn kéo ở giữa ra, bên trong quả nhiên xếp đặt nhiều danh thiếp chỉnh tề, cô nghiêm túc xem qua từng tấm, sợ bỏ sót tấm quan trọng nhất.

Nghiệp vụ thương nhân chính là bận rộn, ngay cả danh thiếp cũng buộc chặt một chồng rồi một chồng.

Không dễ gì mới tìm được bác sĩ Trần, cô không dám chậm trễ, lấy điện thoại di động ra vội bấm mã số của ông ta, trong lúc đó cũng quan sát Thi Ngạo Tước trên giường, anh vẫn luôn ho khan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.