Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút Full

Chương 843




Coverter:

Editor: May

Vì nghiệm chứng Tiểu Ngạo Tước có ý thức được chuyện này hay không, Thẩm Chanh lại lặp lại động tác vừa rồi mấy lần.

Sự thật chứng minh, Tiểu Ngạo Tước ý thức được.

Cô vừa ôm bé lên, bé sẽ khóc, vừa làm tư thế muốn để bé xuống, bé lập tức không khóc nữa.

Tay Thẩm Chanh còn duy trì tư thế muốn để Tiểu Ngạo Tước xuống, bởi vì chỉ có như vậy, bé mới sẽ yên tĩnh một chút.

“Thi Ngạo Tước.”bạn nào muốn đọc trước chương liên hệ:

Từ khi sinh đứa nhỏ đến hiện tại, Thẩm Chanh vẫn chưa có gọi cả tên cả họ bé.

“Con còn gây nữa, có tin mẹ ôm con đi tặng người ta không.”

Trước đó, tính tình Thẩm Chanh đã thu liễm rất nhiều, nhưng sau khi trải qua một phen giày vò vừa rồi, tính xấu của cô lại tới rồi.

“Em đành lòng cho?”

Giọng nói bất ngờ vang lên, sâu lắng mà dồi dào từ tính, dễ nghe đến có thể trêu chọc lòng người.

Thẩm Chanh nghe tiếng, quay đầu nhìn về hướng cửa.

Thi Vực đang lười nhác dựa vào ở trên khung cửa, anh liếc xéo cô, vẻ mặt bất cần đời, phóng đãng mà không gò bó.

Thẩm Chanh lạnh nhạt quét mắt nhìn anh một cái, không để ý anh.

“Y....”

Tiểu Ngạo Tước ngậm ngón út trong miệng, nháy mắt nhìn cô, ánh mắt vô tội như là đang biểu đạt: Động một chút lại muốn ôm con đi tặng người, con không hiểu thế giới người lớn các người.

Thấy bé cuối cùng cũng an phận, Thẩm Chanh ôm bé lên, đặt bé đến trên giường.

Lần này, Tiểu Ngạo Tước không có khóc cũng không làm ồn, đặc biệt ngoan nằm ở trên giường, quơ động tay thịt nhỏ, cầm lấy đồ chơi nhỏ dán trên đầu giường bé chơi.

Thi Vực đi vào từ bên ngoài, nhìn thấy Tiểu Thiên Tước nằm một mình ở trên nệm tập bò chơi, anh sải bước lớn qua, cúi người ôm lấy tên nhóc kia.

“Y....”

Vừa bị ôm lấy, Tiểu Thiên Tước liền lấy cây mài răng trong miệng ra.

Nhìn Thi Vực, bé cười khanh khách không ngừng, rất đáng yêu.

Thi Vực đặt bé đến trên giường, chơi đùa với hai tên nhóc một hồi, gọi người giúp việc tới trông chừng, sau đó lôi kéo Thẩm Chanh trở về phòng.

Cửa phòng vừa đóng, Thi Vực liền xoay người, một tay chống đỡ Thẩm Chanh trên cửa, không nói một lời, trực tiếp ngậm chặt môi của cô, cạy môi của cô.

“Ưm....”

Dũng mãnh hung hãn, không có bất kỳ dấu hiệu, khiến Thẩm Chanh suýt nữa không thể chống đỡ được.

Cô dùng tay chống ở lồng ngực anh, dùng sức đẩy anh từ trước mặt ra, không dễ gì có cơ hội thở, nhưng chưa tới hai giây, anh lại hôn lên môi của cô.

“Ưm!”

Thẩm Chanh đẩy anh lần nữa, nhưng anh lại một phát giữ ngược tay của cô, không cho cô phản kháng.

Anh không ngừng chìm đắm vào nụ hôn này, dẫn dắt Thẩm Chanh từ bị động trở thành chủ động, chặt chẽ quyện vào nhau.

Một nụ hôn nóng bỏng kết thúc, Thẩm Chanh hô hấp dồn dập, như là không có xương, xụi lơ ở trong lòng anh.

“Muốn sao?” Anh dùng giọng nói mờ ám nhất để đầu độc cô, dùng cái cằm mang theo râu ria nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.

Một chút cảm giác ngứa lan tràn đến trong lòng, khiến Thẩm Chanh đột nhiên có chút xúc động, nhưng lý trí vẫn chiến thắng dục vọng.

“Không muốn.”

Nói xong, cô chui ra từ trong lòng anh.

Thi Vực lại không chịu cứ bỏ qua cho cô như vậy, một phát bắt được cổ tay của cô, dùng sức kéo cô vào trong ngực, tay thon dài chặt chẽ vòng ở eo của cô, khẽ hỏi ở bên tai cô: “Thân thể nóng như vậy, còn dám nói em không muốn?”

Thẩm Chanh ngẩng đầu nhìn anh, cố gắng hết mức khiến hô hấp của mình ổn định một chút, “Thân thể nóng, em phát sốt không được sao?”

“Phát sốt?” Thi Vực cười nhẹ, giọng nói sâu lắng lại quyến rũ mờ ám: “Sao anh cảm thấy là phát dục.”

Anh lại có thể, nói cô phát dục?

Dục em gái anh!

Thẩm Chanh nhón chân lên, hung hăng cắn một cái ở trên bả vai anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.