Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút Full

Chương 648




Editor: May

Thời gian nghỉ trưa vừa quá, tất cả cấp cao của công ty liền chờ ở phòng làm việc.

Bình thường, mỗi ngày hội nghị thường kỳ đều định ở ba giờ, nhưng bởi vì hôm nay chủ mới vừa nhậm chức, tất cả mọi người đều không muốn gây ra sự cố gì, cho nên liền tới phòng họp sớm nửa tiếng.

Từ buổi sáng đến hiện tại, Thẩm Chanh chưa từng nghỉ ngơi một phút nào, bởi vì vừa tiếp nhận công ty không thể làm đến thuận buồm xuôi gió, cho nên cô chỉ có thể bắt buộc mình có thể mau chóng thích ứng hoàn cảnh này.

Một chồng tài liệu thật dầy trên bàn làm việc, tất cả đều đã qua tay của cô, tự mình đọc qua, thẩm tra, cuối cùng ký tên đóng dấu.

Trước kia có người đã cười nhạo cô, nói cô ngay cả cao trung còn chưa có tốt nghiệp, sau này phải dựa vào cái gì để nuôi sống mình?

Lúc ấy cô chỉ cười cười, không tức giận cũng không giải thích.

Nhưng từ đó về sau, cô bắt đầu liều mạng tự đọc, tự học, tự thi, cho dù lúc ấy vẫn dựa vào phương thức lừa gạt sống qua ngày, nhưng cô vẫn không có tự buông thả chính mình.

Phụ nữ, tại sao nhất định phải tự biến mình thành chật vật như vậy chứ.

Phân loại cất kỹ tất cả văn kiện và tài liệu trên bàn, lúc này Thẩm Chanh mới rời phòng làm việc đi đến phòng họp.

Lúc bóng dáng uyển chuyển vừa xuất hiện ở cửa phòng hội nghị, tiếng nghị luận bỗng dưng dừng lại, ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng tụ tập đến trên người người tới.

Chuyện chủ mới là phụ nữ đã sớm lan truyền ra từ buổi trưa, người nhìn thấy ảnh chụp Thẩm Chanh chỉ có số ít, mà nhóm người còn lại, chỉ có thể dựa vào miêu tả của những người khác đi suy đoán dung mạo của bà chủ.

Tóc thẳng dài màu đen, áo sơ mi tây trang, giày cao gót màu đen, trên mặt không mang theo chút trang điểm.

Lúc nghe được mấy miêu tả này, có người còn có chút từ chối cho ý kiến, cảm thấy giờ đã là thời đại nào, còn giữ tóc thẳng, càng đòi mạng hơn là lại còn thể còn là màu đen

Không trang điểm, vậy thì có thể xinh đẹp đến mức nào?

Nhưng mà, sự thật lúc nào cũng tàn khốc.

Trên thế giới này, có một loại phụ nữ, không tô son trét phấn, nhưng có thể đẹp đến không gì sánh được, không trải qua trải chuốt, nhưng vẫn có thể khiến tất cả phụ nữ đứng ở cạnh cô đều hoa nhan thất sắc.

Thế nhưng Thẩm Chanh, chính là người phụ nữ như vậy.

Đang lúc mọi người kinh ngạc nhìn soi mói, Thẩm Chanh điềm nhiên bình tĩnh đi vào phòng họp. Giày cao gót giẫm lên trên mặt đất, phát ra tiếng vang trong trẻo có tiết tấu, cô bước từng bước đi đến trên chủ vị, ưu nhã ngồi xuống.

Sau khi thư ký đóng cửa, ngay sau đó vội vàng đi theo, đầu tiên là để một bản tài liệu tới trước mặt cô, rồi mới lặng lẽ lui sang một bên.

Tâm hồn những người khác trong phòng họp còn có chút chưa ở đây, đến khi Thẩm Chanh ho nhẹ một tiếng đứng dậy, bọn họ mới sực tỉnh, tập trung lực chú ý ở trên người cô.

”Chào mọi người, từ hôm nay trở đi tôi sẽ nhậm chức tổng giám đốc. Tôi là Thẩm Chanh, rất vinh hạnh từ nay về sau có thể đồng hành cùng mọi người.”

Nụ cười trên mặt Thẩm Chanh không sâu không cạn, vừa đúng, giọng nói trang nghiêm mà không mất nhã sắc, ngay thẳng thân thể và hình tượng cũng xuất trần giống cô.

Sau khi mọi người ngồi nghe những lời này của cô, gần như vỗ tay theo bản năng, sau đó vang lên một trận tiếng vỗ tay như sấm.

Mà tiếng vỗ tay, dường như là cho Thẩm Chanh sự ủng hộ và tín nhiệm.

”Không biết có phải về sau chuyện lớn nhỏ trong công ty là đều do tổng giám đốc quản lý hay không?”

”Tất cả ngành có cần người khác phụ trách thêm không?”

”Tổng giám đốc mới nhậm chức sẽ không cảm thấy không quen chứ?”

Tiếng nghị luận xen lẫn trong tiếng vỗ tay, tầng tầng lớp lớp.

Trong lúc tất cả mọi người liên tiếp đặt câu hỏi, Cố Liên Thành lại không nói lời nào.

Cô ta ngồi ở vị trí gần sát bên phải, nhìn Thẩm Chanh, từ đầu đến cuối trên mặt đều treo nụ cười nhạt, không có chút địch ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.