Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút Full

Chương 504




Đúng lúc đó, Thẩm Chanh phát ra một tiếng có chút khó chịu.

”Ưm....”

Thi Vực cho rằng đè lên cô, chưa kịp đút nước chanh trong miệng cho cô liền lập tức rời khỏi môi của cô, lấy tay chống sofa đứng dậy xem xét cô.

Thấy cô nhíu mày, anh cũng dựng lông mày lên theo, nuốt nước trong miệng xuống, hỏi cô: “Sao rồi?”

Thấy anh khẩn trương như vậy, Thẩm Chanh lại giãn lông mày ra, dùng ngón tay chỉ bụng nhô lên: “Động.”

Thi Vực nghe tiếng, nheo mắt, “Động?”

Nói xong, bàn tay to êm ái phủ lên bụng của cô, động tác ôn nhu mà bá đạo.

Nhìn bộ dạng này của anh, Thẩm Chanh đột nhiên nghĩ đến gì đó.

”Nếu như là hai đứa con trai thì phải làm sao đây?”

Vấn đề này, có chút đột ngột.

Động tác trên tay Thi Vực dừng một chút, quay đầu liếc xéo cô, lạnh lùng mở miệng: “Phải làm sao cái gì?”

”Làm sao ngủ?”

”Muốn ngủ như thế nào thì ngủ như thế đó.”

”Vậy với anh hay với em?”

”Không với anh.” Thi Vực nói xong dừng một chút, nhấn mạnh: “Cũng không thể với em.”

”Vậy bọn chúng ngủ thế nào?”

”Chia giường ngủ.”

“....”

Thẩm Chanh thật sự tưởng tượng không ra, để hai đứa bé mới sinh ngủ riêng trên một cái giường, là một hình ảnh như thế nào.

Thi Vực nhìn cô một cái, môi mỏng vừa động: “Ngủ với anh, anh sẽ lên bọn chúng.”

”Vậy ngủ với em là được!”

”Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“....”

”Phụ nữ của anh, dựa vào cái gì ngủ với đàn ông khác, để bọn nó ngủ giường trẻ con.”

“....”

Người đàn ông này, lại còn ăn cả dấm chua của con mình?

Tham muốn chiếm hữu thật không phải là mạnh bình thường đâu!

”Đó là giống của anh.”

”Cũng không được, phụ nữ của em chỉ có thể ngủ với anh.”

”Nếu như con trai bú sữa mẹ thì sao.”

”Nói sau.”

”Cái gì gọi là nói sau?”

”Xem tâm tình của anh.”

“....”

”Ừm... Chuyện miễn cưỡng có thể suy tính.”

“....”

Thẩm Chanh không nói gì nhìn anh, dường như thấy được một câu từ trong hai con ngươi sâu thẳm kia: Phụ nữ của anh, ai cũng không thể chạm.

Buổi sáng, một tia nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất tiến vào gian phòng, giống như phủ lên một tầng màu vàng.

Khi Thẩm Chanh tỉnh lại, Thi Vực vẫn còn đang ôm cô ngủ rất say.

Nhìn dung nhan khi ngủ của anh, Thẩm Chanh không kiềm chế được nhếch miệng, trong lòng có một loại cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.

Gương mặt rõ ràng giống như đao khắc này khéo léo tuyệt vời, đôi môi mỏng mím nhẹ, đẹp mắt đến có chút không chân thực.

Anh đang ngủ, thiếu đi phần bá đạo và lạnh lùng, nhiều thêm vài phần ôn nhu hiếm thấy.

Thẩm Chanh ngoắc nhẹ khóe môi, không nhịn được chậm rãi dán mặt về phía anh.

Ngay lúc môi của cô sắp in lên cánh môi, người đàn ông đột nhiên mở mắt!

Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt Thi Vực vẫn thâm thúy, lóe ra tia sáng suy nghĩ không thấu, dường như có thể làm cho người hãm vào bất cứ lúc nào.

”Anh tỉnh khi nào vậy?”

Thẩm Chanh giả bộ giống như người không có việc gì, thật ra nhịp tim thoáng liền rối loạn.

Cô lại có thể đói khát như vậy, hôn trộm đàn ông?

”Vào lúc em chuẩn bị hôn anh.” Thi Vực nhíu mày, cười như không cười, bất cần đời.

”Ai muốn hôn người không biết xấu hổ như anh!” Hôn trộm người khác còn bị người đó bắt được ngay tại chỗ, quá mất mặt rồi.

Nhưng tuy nghĩ như vậy, Thẩm Chanh lại biểu hiện ra bộ dạng như không có gì.

”Nếu em không muốn hôn anh, ừ, vậy anh đến.”

Vừa dứt lời, Thi Vực liền thuận tiện vươn tay, bá đạo chế trụ cái ót Thẩm Chanh, cố định mặt của cô.

Không nói một lời, che kín môi cô.

Anh không ngừng chìm đắm bởi nụ hôn này, hôn đến khi Thẩm Chanh sắp không hô hấp nổi, mới vẫn còn chưa thỏa mãn thả cô ra.

”Thật ngọt.”

Thi Vực nhìn cô, cười xấu xa, còn lè lưỡi tham lam liếm khóe môi anh một chút.

Bộ dạng như vậy, quả thật hư hỏng đến mức tận cùng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.