Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút Full

Chương 393




Tìm kiếm suốt cả đêm.

Thi Vực không có nghỉ ngơi một phút nào, dẫn người lật tung khắp cả thành Giang, tìm kiếm Thẩm Chanh.

Thế nhưng lại vẫn không có kết quả.

Bác sĩ tư nhân không yên lòng về thương thế của anh, cho nên luôn theo sát không rời khỏi anh.

Kết quả đến lúc nửa đêm, anh phát sốt cao.

Vì không trì hoãn tìm người, để bác sĩ liên tiếp tiêm cho anh vài mũi thuốc kháng sinh, cưỡng chế ép nhiệt độ xuống.

Bác sĩ rất rõ ràng dùng thuốc như vậy không tốt, nhưng anh lại không dám lắm miệng, chỉ có thể nuốt những lời này vào trong bụng.

Sắc trời từ từ lộ ra chút ánh sáng mặt trời, sau đó liền sáng rõ.

Thi Vực dựa vào trên cửa xe, hút một điếu tiếp một điếu thuốc.

Mới cả đêm, trên cằm cương nghị liền mọc ra một chút râu ria.

Tuy là như thế, nhưng lại giống như tuấn mỹ dị thường, đẹp mắt đến mức không có chỗ bắt bẻ.

Nữ sinh đi qua cạnh anh bị anh hấp dẫn, không khỏi thét lớn tiếng: “Oa! Rất đẹp trai!”

Bên cạnh có người lập tức kéo nữ sinh kia một phát, “Đẹp trai gì mà đẹp trai! Không muốn sống à, cô không biết anh ta là ai ư? Thi thiếu mà cô cũng dám chỉ loạn! Không phát hiện tâm tình anh ta không tốt à?”

”Sao cô biết tâm tình anh ta không tốt?” Nữ sinh nhíu mày, không vui hỏi.

”Tâm tình đàn ông không tốt chỉ có ba cách phát tiết, một là tìm phụ nữ, hai là mượn rượu giải sầu, ba là hút thuốc! Cô xem thuốc đầy đất kìa....”

Nữ sinh vẫn là cái hiểu cái không, cuối cùng vốn còn muốn nhìn thêm vài lần, kết quả bị người đi theo kéo đi.

Cuối cùng một điếu thuốc cháy hết ở đầu ngón tay, Thi Vực ném tàn thuốc xuống, theo thói quen lại sờ tìm, nhưng lại phát hiện cả hộp đều đã bị hút hết.

Đưa tay, bực bội liếc mắt nhìn đồng hồ.

Cơ quan tình báo chết tiệt, chỉ bảo bọn họ dùng những gì vệ tinh ghi hình điều tra phương hướng xe chạy mà thôi, sao lâu như vậy mà vẫn chưa có tin tức về cô....

Đang nghĩ ngợi, điện thoại trong xe chợt ong ong chấn động lên, Thi Vực duỗi tay sờ lấy, nhận nghe: “Tra được rồi?”

Đối phương nghe giọng điệu anh không tốt, không hề có chút dám ậm ờ: “Tra được. Thi thiếu, sự thật chứng minh suy đoán của ngài là đúng, đã xác định, chiếc xe kia lái vào phủ tổng thống....”

Thật ra tìm tòi xem một đoạn tần số trong ngàn vạn băng ghi hình không phải là chuyện dễ dàng, người điện thoại tới cũng đã dùng hết thời gian một đêm, mới gạt bỏ từng tài liệu không có quan hệ.

Mà sau khi anh ta tra được tin tức, ngay cả thời gian uống ngụm nước cũng không dám trễ nãi, liền hồi báo kết quả đầu tiên với Thi Vực.

Phủ tổng thống sao....

Ánh mắt Thi Vực xẹt qua ánh sáng u ám, ngón trỏ câu được câu không gõ lên mui xe, không nói gì nữa liền cúp điện thoại.

Mặc dù nói dân không đấu với quan, nhưng dám ra tay với người phụ nữ của anh,.... Đó chính là hai việc khác nhau.

Mà cũng cùng thời gian đó ở phủ tổng thống, Thẩm Chanh cũng không ngủ cả đêm.

Nghĩ cũng biết sẽ có người lo lắng cho cô thành như thế nào.

Cô nằm ở trên giường, lúc trong lòng lo lắng, nghe được có người vụng trộm nghị luận ở bên ngoài phòng.

”Nghe nói, vị Thẩm tiểu thư kia lớn lên giống người vợ đã qua đời của tổng thống đại nhân, cho nên tổng thống đại nhân mới sẽ sai người mang cô ấy về quý phủ. Hơn nữa các người có phát hiện không, tổng thống đại nhân để cho cô ấy ở là căn phòng tốt nhất quý phủ.”

”Phát hiện được, tổng thống đại nhân của chúng ta đối với cô ấy giống như đặc biệt tốt, cô ấy thật là tốt phước.”

”Đúng vậy, tổng thống đại nhân có quyền thế, lớn lên còn đẹp trai như vậy, bao nhiêu người tha thiết ước mơ.”

”Cho nên nói, đầu thai cũng phải có năng lực, đầu thai tốt, vậy miếng cơm manh áo cả đời đều không cần lo rồi...”

Bọn người làm lặng lẽ thảo luận một hồi, rồi lần lượt giải tán, đi làm công việc của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.