Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút Full

Chương 11




Editor: May

Bên này, Thẩm Chanh lái xe chạy bằng điện, vừa mới đi qua một chỗ quẹo cua.

Ầm....

Tiếng thắng xe chói tai phá vỡ bầu trời, cô liền cả người và xe trực tiếp bị đụng bay.

Cũng may vận khí cô tốt, trực tiếp rơi gần trong đống rác.

Cái mông chạm đất trước, suýt chút nữa đã ngã tàn phế rồi!

Cô á một tiếng, trong nháy mắt có loại xúc động muốn bộc phát.

Vừa mới làm một tai nạn xe cộ giả lừa một khoản tiền, hiện tại lại đến một tai nạn xe cộ thật!

Mẹ ơi!

Đừng chơi nghịch như vậy được không.

Diệp Mân nghẹn họng trân trối, sửng sốt vài giây, dụi dụi mắt, sau khi xác định không phải mình mắt mờ, cuống quít bước xuống từ trên xe.

Cô ta giẫm giày cao gót, vào lúc này đâu còn chú ý đến hình tượng của mình, vội vàng hấp tấp chạy lên trước.

Nhìn thấy trong đống rác có người, cô ta có chút không thích ứng được phải dừng hít thở lại, sau đó nhanh chóng tiến lên kéo Thẩm Chanh xui xẻo từ bên trong ra ngoài.

"Cô không sao chứ?" Diệp Mân ân cần lại khẩn trương dò hỏi.

Thẩm Chanh nhìn thấy tài xế gây chuyện là mỹ nữ, hơn nữa vừa tiến lên liền dò hỏi mình có sao không, tức giận trong lòng liền tiêu tan một nửa.

Chỉ là, nói tới nói lui vẫn có chút không thoải mái, "Tôi có sao không không phải trọng điểm, trọng điểm là lúc cô lái xe đang nghĩ gì vậy hả?"

Cô vẫn luôn đi sát đường của mình, nhưng vẫn không tránh được bị đụng.

Đây có thể nói rõ, vấn đề chính là người lái xe không phải người mù chính là mắt cận thị ở mức độ cao.

Biết mình đuối lý, Diệp Mân tốt tính khí nói: "Vị tiểu thư này, vừa rồi tôi có đụng vào chỗ nào của cô không? Nếu như có chỗ nào không thoải mái, tôi lập tức đưa cô đi bệnh viện, tất cả tiền thuốc men và phí tổn thất, đều do tôi gánh chịu toàn bộ được không."

Thẩm Chanh hơi nhíu lông mày, "Không cần."

Nói xong, không để ý Diệp Mân có biểu tình và phản ứng gì, vịn lan can bên cạnh đứng lên.

Tuy rằng không có bị thương, nhưng vừa rồi ngã như vậy, cái mông thật sự rất đau.

Vẻ mặt cô ưu thương, không quá văn minh vuốt vuốt cái mông của mình.

Diệp Mân thấy thế, thật đúng là có chút ngượng ngùng, "Cái kia.... Ừm, là đụng vào cái mông của cô sao...."

Bởi vì chính mình ở xã hội thượng lưu, nói hai chữ cái mông thật sự là rất xấu hổ.

Thẩm Chanh nghe tiếng, không vui liếc mắt, "Không có!"

Mông đít thì mông đít, còn nói cái mông làm gì.

Cô ta xấu hổ hỏi, cô cũng ngượng ngùng trả lời đấy!

Diệp Mân thấy cô không có muốn cố ý tính toán gây chuyện, càng cảm thấy bất an, cuống quít đi đến bên cạnh xe, lấy từ trong xách tay ra một tấm thẻ.

Ở xa xa nhìn Thẩm Chanh, sau khi trầm mặc một giây, lập tức đi lên trước nhét tấm thẻ vào trong tay Thẩm Chanh, "Mật mã thẻ là sáu số không, bên trong còn có hai vạn đồng, cứ xem như là tôi đền bù tổn thất."

"Tôi không cần thẻ." Thẩm Chanh nhìn cô, giật giật môi, "Cho tiền mặt."

"Xin lỗi, cái đó tôi...." Diệp Mân lúng túng liếc cô một cái, "Tiền mặt trên người tôi chỉ có hơn bốn nghìn đồng."

"Ừ." Thẩm Chanh gật đầu, "Vậy nhanh đưa đi!"

"Được, cô chờ một chút...." Diệp Mân nói xong, liền vội vàng tiến lên lấy tất cả tiền mặt cho cô, "Tiền và thẻ, cô đều cầm đi! Thật sự là xin lỗi vì chuyện vừa rồi...."

Thẩm Chanh không nói bất cứ điều gì, chỉ lo cúi đầu đếm tiền trong tay.

Mới vừa rồi Diệp Mân còn cảm thấy là mình sai phải nên bồi thường, giờ phút này, đột nhiên muốn thu hồi tất cả lời nói khép nép của mình lúc trước,

Cô ta không ngờ, lại đụng vào một người phụ nữ tham lam.

Ngay vào lúc cô ta muốn nói với Thẩm Chanh cái gì đó, Thẩm Chanh lại nhanh hơn cô ta một bước, nhét toàn bộ thẻ và tiền mặt về trong tay Diệp Mân.

Tay Diệp Mân cứng ngắc trên không trung, sững sờ một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.