Cho Tôi Ngủ Thêm Chút Nữa

Chương 25: 025




Edit: Lazy Girl.

Bởi vì Tô Hành vừa mới solo kill được một mạng nên đạo diễn cho hẳn một cảnh quay cận cảnh.

Khuôn mặt sạch sẽ của cô gái xuất hiện trên màn hình lớn. Tuy rằng chiếc khẩu trang đã che gần hết khuôn mặt của cô, nhưng đôi mày nhíu chặt đã lộ rõ sự nghiêm túc lúc này.

Ý cười trên mặt Giang Nguyên dần phai nhạt.

Anh nhìn thấy bóng dáng của Chu Lệnh Hành trong cô.

Chu Lệnh Hành lúc ấy cũng như vậy, không nhận thua cũng không bỏ cuộc.

Mỗi lần thi đấu thua liền dùng thời gian gấp đôi để luyện tập. Mỗi một lần thi đấu đều nhìn ra được một Chu Lệnh Hành hoàn toàn khác so với những lần trước.

Chỉ tiếc là...

Hiện tại, người đang kề vai chiến đấu cùng cậu ấy, không phải là mình.

Suy nghĩ dần trôi xa, Giang Nguyên nhớ đến buổi tối hôm ấy khi lần đầu tiên nhìn thấy Chu Lệnh Hành.

Khi đó, anh vừa mới bộc lộ tài năng ở các giải đấu, còn Chu Lệnh Hành chỉ là một tân binh.

Bởi vì đánh hạng suốt cả đêm, hôm sau, Giang Nguyên liền ngủ một mạch đến cơm tối.

Khi anh bước xuống dưới lầu, liền nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ bên cạnh huấn luyện viên.

Huấn luyện viên không quan tâm đến Giang Nguyên, tiếp tục giới thiệu một số thành viên còn lại.

"Đây là người mới được chọn lần này và sẽ chơi đường giữa trong tương lai."

Giang Nguyên nghe thấy được sự nghiêm túc trong giọng nói của huấn luyện viên, nghiêm túc nhìn cậu thiếu niên trước mặt.

Thiếu niên với khuôn mặt lạnh nhạt, thấy ánh mắt của Giang Nguyên, lạnh mặt gật đầu xem như chào hỏi.

Trước khi Chu Lệnh Hành xuất hiện, Giang Nguyên là người nhỏ nhất trong đội hai.

Nhìn thấy người mới, anh vội vàng tiến lên, làm mặt quỷ rồi cười với Chu Lệnh Hành: "Xin chào, tôi là Giang Nguyên, là người đi rừng trong đội, về sau có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi."

Dường như sự nhiệt tình của Giang Nguyên đã có tác dụng, khuôn mặt lạnh lùng của cậu bé có phần hòa hoãn hơn.

Chu Lệnh Hành nhìn Giang Nguyên một lúc rồi nói: "Chu Lệnh Hành, cứ gọi tôi là LING."

Giang Nguyên cười tủm tỉm nhìn chằm chằm cậu bé đẹp trai trước mắt này, xua tay: "Cùng người khác gọi giống nhau không thú vị, về sau, tôi sẽ gọi cậu là A Lệnh."

Chu Lệnh Hành giật giật môi: "Sao cũng được."

Anh là người đầu tiên trong nhóm bắt chuyện với Chu Lệnh Hành, cũng là người bằng hữu đầu tiên của cậu ấy.

Tính cách Chu Lệnh Hành rất quái gỡ, không bao giờ chủ động nói chuyện, nhưng cậu ấy làm được không ít chuyện, và cũng tiến bộ rất nhanh chóng trong trò chơi.

Mọi người đều thảo luận rằng Giang Nguyên sẽ là người được vô đội một nhanh nhất, hiện tại, một lựa chọn khác đã được thêm vào.

Giang Nguyên nghe vậy cũng không để bụng, gạt gạt bả vai Chu Lệnh Hành, lập nguyện vọng: "A Lệnh, chúng ta cùng nhau vào trận chung kết toàn cầu đi."

Chu Lệnh Hành cười nhạo nhìn người bên cạnh, lại ngoài ý muốn nhìn thấy sự chắc chắn trong đáy mắt Giang Nguyên.

Những ngày này trải qua thật bình yên và tràn đầy niềm vui, bọn họ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau thi đấu, cùng nhau trải qua thất bại và dần trưởng thành hơn.

Không biết bao nhiêu ngày đêm tập luyện chỉ để đổi lấy một lần lột xác.

Giang Nguyên cũng đã chứng kiến Chu Lệnh Hành từ một người mới trầm mặc ít nói biến thành một người đi MID vừa nói vừa cười, vừa có thể đảm đương vị trí đường giữa một mình.

Cuộc sống này vẫn luôn diễn ra cho tới ngày cả hai được thăng cấp lên đội một.

Sau hai mùa giải chính(*), Giang Nguyên nhận được lời mời từ FHL.

Lúc đó, GI chỉ là một cái tên mới nổi đi lên từ LSPL, chính vì sự giàu có của ông chủ câu lạc bộ, nên GI mới thu hút được nhiều tân binh đến vậy.

Mà chiến đội FHL có thể được coi là đội đầu tiên của LPL. Nếu đặt hai đội lên so sánh, bên nào nặng bên nào nhẹ vừa nhìn biết liền.

Điều duy nhất khiến Giang Nguyên trở nên do dự, chính là cái người vẫn luôn cùng tiến cùng lui với anh.

Anh cùng Chu Lệnh Hành đã nói rằng họ sẽ cùng nhau đi đến vòng chung kết toàn cầu, lời nói ấy vẫn còn văng vẳng bên tai anh. Anh không biết nếu hiện tại chính mình rời đi sẽ mang đến những ảnh hưởng gì tới Chu Lệnh Hành.

Vì vậy, việc chuyển đội này đã bị Giang Nguyên trì hoãn, thẳng cho đến khi Chu Lệnh Hành nhìn thấy tin nhắn từ huấn luyện viên FHL trên điện thoại của anh.

Giang Nguyên còn nhớ rõ đó là một ngày mưa, bởi vì buổi sáng có thi đấu nên anh dùng điện thoại làm báo thức.

Chu Lệnh Hành thức dậy sớm hơn Giang Nguyên, nghe thấy tiếng chuông báo thức, thấy thời gian còn sớm nên mới giúp anh tắt đi một lúc.

Chu Lệnh Hành không ngờ rằng sau khi tắt đi báo thức, màn hình điện thoại chợt lóe lên tin nhắn.

Tin nhắn được viết rất ấn tượng, FHL Lâm Phong.

【 Vẫn còn chưa suy xét xong sao? Điều kiện của chúng tôi đã là mức giá cao nhất cho các tuyển thủ chuyên nghiệp ở giai đoạn này rồi. Mùa giải cũng sắp kết thúc. Tôi hi vọng có thể nhận được câu trả lời của cậu càng sớm càng tốt. 】

Giang Nguyên mơ hồ nghe thấy tiếng chuông báo thức, mở nửa con mắt, hướng về vị trí điện thoại.

Liền nhìn thấy được Chu Lệnh Hành đang cầm điện thoại với vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo.

Giang Nguyên cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy người thiếu niên quen thuộc, yên lòng nhắm mắt lại.

Chỉ trong chốc lát, đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lẽo trầm thấp của người thiếu niên ấy: "Cậu muốn chuyển đội?"

Giang Nguyên đột nhiên bừng tỉnh, từ trên giường nhảy xuống, đoạt lấy di động trên tay Chu Lệnh Hành.

Không khí đột nhiên ngưng trệ.

Giang Nguyên xoa xoa đầu tóc rối bời, nhìn Chu Lệnh Hành.

Chu Lệnh Hành nhìn thấy chiếc điện thoại bị kẹp chặt trong bàn tay của Giang Nguyên, cười lạnh: Hơn nữa còn đã suy xét rất lâu rồi? Như thế nào? Hiện tại có đáp án chưa?"

Giang Nguyên lúc này mới cầm lấy di động, đọc nhanh như gió phần tin nhắn, tâm trạng bỗng chốc chùng xuống.

Sau một lúc, Giang Nguyên chậm rãi mở miệng: "Tôi không cố ý giấu cậu."

Chu Lệnh Hành cười giận dữ: "Hiện tại vấn đề không phải là cậu có gạt tôi không. Nói đi, cậu rốt cuộc tính toán như thế nào?"

Đã đến nước này, Giang Nguyên cũng không muốn giấu diếm gì nữa, đơn giản nói ra.

"Cậu cũng biết ước mơ của tôi là chiến thắng trận chung kết toàn cầu mà đúng không?"

Chỉ với một câu, Chu Lệnh Hành liền hiểu ý tứ của Giang Nguyên, ý trào phúng trên khuôn mặt càng lúc càng đậm.

"Cho nên?"

Giang Nguyên cáu kỉnh kéo cổ áo ngủ, lại chậm rãi ngồi lại trên giường: "Thành tích hiện tại của GI, chưa nói đến trận chung kết toàn cầu trong ba năm nữa, ngay cả trận chung kết LPL cũng không thể lọt vào."

Nói đến đây, Giang Nguyên bắt đầu bình tĩnh lại, chậm rãi cúi đầu: "FHL không giống vậy, bọn họ hiện tại đang ở trên đỉnh LPL. Nếu có thể không cần phí sức lực để vô chung kết toàn cầu, tôi có lý do gì để cự tuyệt?"

Vừa nói vừa nhìn chằm chằm đôi tay mình, ánh mắt trống rỗng.

"A Lệnh, cậu có biết sự nghiệp của một tuyển thủ ngắn đến mức nào không? Nếu có một ngày, tay của tôi không thể thao tác nổi, mà khi đó GI còn đang vật vã với mùa giải chính, tôi sẽ có bao nhiêu không cam lòng? Tôi không dám nghĩ đến."

Giang Nguyên cuối cùng nhìn về phía Chu Lệnh Hành: "Thực xin lỗi, A Lệnh."

Chu Lệnh Hành biểu tình vô cảm nhìn chằm chằm Giang Nguyên, phảng phất như quay lại cái ngày đầu hai người gặp nhau.

"Đừng gọi tôi là A Lệnh."

Giang Nguyên mở miệng, muốn nói gì đó.

Chỉ là bị Chu Lệnh Hành nhanh chóng ngắt lời: "Cũng đừng nói xin lỗi tôi, muốn đi thì đi đi."

Nói xong câu này, Chu Lệnh Hành cầm lấy đồng phục đội đi ra ngoài.

Đi tới cửa, giữ tay nắm cửa một lúc.

Bóng dáng cao lớn đứng sừng sững ở cửa, không hề có ý quay đầu.

"Cậu nói muốn cùng tôi đi đến trận chung kết toàn cầu. Cậu thực sự có tin tưởng tôi chưa? Có tin tưởng những người động đội khác chưa?"

Chu Lệnh Hành hừ lạnh: "Đừng nói tin tưởng, nếu tin tưởng, cậu đã không nói những lời vừa rồi. Chúc cậu thành công."

Vừa nói dứt liền đi ra thẳng bên ngoài.

Cánh cửa bị Chu Lệnh Hành ném xuống phát ra một âm thanh chấn động.

Từng tiếng vang vọng như rơi vào lòng Giang Nguyên.

Giang Nguyên ngày hôm đó không tham gia thi đấu, một mình yên lặng thu dọn hành lý rời câu lạc bộ.

Khi muốn liên hệ lại với Chu Lệnh Hành, Giang Nguyên phát hiện chính mình sớm đã bị cho vô danh sách đen rồi.

Mấy năm nay, anh chưa bao giờ từ bỏ hàn gắn lại mối quan hệ của bọn họ, nhưng thường là chưa kịp thấy Chu Lệnh Hành thì đã bị đuổi về.

Mà Chu Lệnh Hành cũng dần dần bộc lộ tài năng thi đấu, lại thêm vẻ bề ngoài anh tuấn, nên thu hút được rất nhiều fans.

Chiến đội FHL cũng nhiều lần liên hệ với Chu Lệnh Hành, nhưng lần nào cũng bị cự tuyệt.

Thẳng đến thật lâu về sau, GI đổi mới, hầu như thay mới hết toàn bộ thành viên cũ. Giang Nguyên lúc này mới hiểu được ý tứ của Chu Lệnh Hành.

Cái mà Chu Lệnh Hành để ý không phải là anh giấu diếm cậu ấy lời mời của FHL, cũng không phải quyết định rời đội.

Mà từ đầu đến cuối, những gì mà anh biểu hiện đều giống như anh chưa bao giờ tin tưởng cậu ấy.

Giờ phút này, Giang Nguyên đã hiểu vì sao Chu Lệnh Hành nhờ anh đến giúp Tô Hành.

Chu Lệnh Hành giúp cô ấy là vì chiến thắng, cũng vì chính bản thân cậu ấy.

Không những muốn Tô Hành trưởng thành hơn, mà còn không muốn để cho hi vọng của mình thất bại thêm một lần nào nữa.

Giang Nguyên cũng có ước mơ của riêng mình, cùng với ước mơ của Chu Lệnh Hành không khác gì nhau.

Nhưng sự lựa chọn của Chu Lệnh Hành không phải là đổi sang một tuyển thủ khác thành thục hơn, mà là tìm mọi cách giúp những tuyển thủ hiện tại trưởng thành hơn.

Chu Lệnh Hành dùng chính hành động để nói với Giang Nguyên, hai người, không giống nhau.

Nghĩ đến những điều này, Giang Nguyên không khỏi cười khổ.

Nếu lúc trước, anh lựa chọn con đường khác, có lẽ đó sẽ là một tương lai hoàn toàn khác.

Nhưng anh cũng không có hối hận với sự lựa chọn của mình tại thời điểm đó. Anh đã giành cả thanh xuân của mình để cống hiến cho trò chơi này.

Ngay cả khi cho anh thêm một cơ hội, anh vẫn sẽ lựa chọn rời đi.

Giang Nguyên cho rằng sự rời đi không phải là phản bội hay là không tin tưởng vô đồng đội. Anh chỉ là lựa chọn con đường ngắn nhất, và cũng nên có trách nhiệm với ước mơ của mình.

Tiếng hét điên cuồng của fans hâm mộ khiến suy nghĩ của Giang Nguyên dần dần kéo về.

Ngước mắt lên nhìn màn hình đang chiếu lại, vừa rồi là cảnh GI diệt sạch SLZ. Chu Lệnh Hành cầm sa hoàng triple kill. 

Trên mặt Giang Nguyên lộ ra một nụ cười.

Hiện tại xem ra, chậm nhất là năm sau, là đã có thể nhìn thấy GI ở trận chung kết toàn cầu rồi.

Như vậy cũng xem như là bọn họ cùng nhau đi đến vòng chung kết toàn cầu đi.

Chỉ là đến lúc đó, bọn họ không còn là những người đồng đội kề vai chiến đấu nữa, mà là những đối thủ của nhau.

Giang Nguyên đè thấp vành nón, xoay người đi ra khỏi địa điểm thi đấu.

Ngay khoảnh khắc anh bước ra khỏi cửa kia, dường như anh nghe thấy tiếng reo hò vang dội từ đám đông phía sau.

Bọn họ sẽ gặp nhau, và sẽ đứng trên bục thế giới nhận giải.

Anh tin chắc rằng một trong số họ sẽ làm được.

----

(*) mùa giải chính: những chương trước thì mình dịch là mùa giải thường, nghe không thuận miệng lắm, mà do quên mất cái tên gọi sao sao. Nay đột nhiên nhớ ra.

mùa giải thường -----> mùa giải chính


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.