Cho Ta Nhuộm Sắc - Tinh Chi Tạp Vũ

Chương 48: Muốn bị anh làm đến mức không thể khép chân lại được




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trước khi vào học buổi tối, cuối cùng cũng đã đến ngày Thẩm Văn Tĩnh đi thăm bạn trai trở về. Sau khi biết chuyện Thủy Vân gặp phải, cô ấy đã chửi rủa tên Sam ngu dốt kia, nhưng chuyện cô ấy quan tâm đương nhiên không phải chuyện này.

Cô tò mò chọc chọc vào eo Thủy Vân: “Này, cậu như vậy cũng coi như là trong cái rủi có cái may mà. Tên Chris đó thế nào? Có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”

Vô cùng đặc biệt, đặc biệt đến mức lên giường luôn rồi.

Tai cô đỏ lên, nhưng may là Thẩm Văn Tĩnh không để ý tới.

Cô khẽ nói với Thẩm Văn Tĩnh: “Thực ra... thực ra anh ấy là bạn trai cũ của mình.”

“Gì cơ? Bạn trai cũ? Nghĩa là trước đó cậu luôn không biết anh ấy sống ở tầng dưới sao?” Thẩm Văn Tĩnh có hơi kích động, giọng nói lớn dần lên, Thủy Vân nhanh chóng che miệng cô ấy lại.

Cô không muốn để Trương Cảnh Sơ nghe được rằng họ đang thảo luận về anh.

“Ưm...” Thẩm Văn Tĩnh giãy dụa, thấp giọng tiếp tục tò mò: “Theo tớ thấy, người đàn ông cực phẩm như vậy mà cậu lại không nắm lấy... tại sao năm đó hai người lại chia tay vậy?”

Giọng nói Thủy Vân có chút hạ xuống: “Lúc đó tớ phải đi nước ngoài, hơn nữa cậu cũng biết, trạng thái của tớ lúc đó... khác gì tai họa với người ta đâu chứ...”

“Haiz...” Thẩm Văn Tĩnh thở dài một hơi, đau lòng xoa đầu cô. Cô ấy biết đại khái về bệnh trầm cảm trước đây của Thủy Vân: “Vậy... sau này cậu định thế nào?”

Thủy Vân lắc đầu: “Tớ cũng không biết nữa.”

Cô thực sự không biết.

Sau khi chia tay, cô mới nhận ra rằng mình vẫn luôn yêu cậu thiếu niên tốt đẹp kia.

Nhưng khi đó người dụ dỗ, trêu đùa anh là cô, vứt bỏ anh cũng là cô.

Rốt cuộc mặt cô phải dày tới đâu mới dám chủ động cầu xin quay lại được chứ?

Hơn nữa, cô hầu như không biết gì về những chuyện anh đã trải qua. Khoảng cách thời gian sáu năm giữa hai người, đã sớm chỉ là cảnh còn người mất rồi.

Kỳ nghỉ lễ Tạ ơn kéo dài một tuần đã kết thúc. Thủy Vân như thường lệ, ra ngoài lúc tám giờ, thấy một chiếc xe Vans mini màu nâu đậu trước cửa. Cửa sổ xe hạ xuống, đối phương vẫy tay với cô vô cùng tự nhiên.

“Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

“Vừa khéo sáng nay tôi có việc muốn đến nhờ Nathan, cho nên tiện đường đưa cậu đến tòa nhà psych luôn.”

Dường như không có lý do gì để từ chối. Cô kéo cửa xe, ngồi vào chỗ bên cạnh ghế lái.

“Cảm ơn.”

Hôm nay Trương Cảnh Sơ mặc một chiếc áo khoác lông dài màu nâu, kết hợp với một chiếc khăn len cashmere màu be. Trên chiếc mũi cao thẳng đeo cặp kính gọng vàng, tóc tai được chải rất cẩn thận tỉ mỉ. Đây là lần đầu tiên Thủy Vân nhìn thấy dáng vẻ anh đeo kính. Trương Cảnh Sơ chỉ bị cận nhẹ, khoảng trên dưới một độ nên chỉ khi đi học mới đeo kính.

Anh như vậy thoạt nhìn có hơi kỳ lạ, khiến người ta không thể liên kết giữa anh và cậu thiếu niên dễ đỏ mặt trước kia. Lạnh lùng, cẩm dục, ưu tú, đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh... mang tới sự thanh tao khác biệt.

Nhưng sau những hình ảnh lướt qua đó, thứ cuối cùng còn lại chính là dục vọng.

Muốn được anh làm đến mức không khép được chân lại.

Suy nghĩ không biết xấu hổ đó của cô đột nhiên nảy ra trong vô thức, cô vội vàng lắc đầu, nhất định là do thức dậy quá sớm nên cô không còn tỉnh táo nữa rồi.

Sau khi đến phòng thí nghiệm, nên uống một ly cà phê mới được.

Trương Cảnh Sơ chợt nghiêng người, muốn ôm cô sao?

Thủy Vân bị mùi hương của anh vây lấy, mơ màng khó phân biệt.

Có lẽ anh đã không còn uống thuốc Đông Y nữa, dáng người cũng đã trở nên cường tráng hơn, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được cơ bụng như ẩn như hiện của anh.

Không còn mùi thuốc nữa, mà đã trở thành gỗ thông dịu dàng trầm ổn hơn, dễ chịu hơn.

Nhưng Trương Cảnh Sơ không hề động vào cơ thể cô, chỉ lịch sự thắt dây an toàn cho cô, ân cần nhắc nhở cô phải chú ý an toàn.

Quả nhiên là do cô tưởng bở, đột nhiên Thủy Vân cảm thấy có chút xấu hổ.

Trương Cảnh Sơ không có thói quen bật nhạc khi lái xe, cô cố gắng tìm chủ đề để phá vỡ bầu không khí im lặng: “Cái đó... chiếc xe này của cậu giá bao nhiêu vậy? Tôi cũng muốn mua một chiếc xe, sau này có thể đi đến trường học.”

Cô thực sự đã có ý định này, thực sự bị trải nghiệm suýt nữa thì chết cóng trong mưa tuyết đó dọa cho sợ rồi.

Lúc lái xe Trương Cảnh Sơ rất cẩn thận, vẫn nhìn thẳng về phía trước, chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, rồi nói: “Chiếc xe này không đắt, là xe cũ, có giá bốn nghìn lăm trăm đô... trước kia cậu đã lái xe ở LA chưa?”

Thủy Vân đáp: “Trước đó chưa từng học qua, nhưng tôi định học, dù sao cũng không thể không biết lái xe mãi được.”

Thực ra cậu không biết cũng không sao, có thể tìm đến tôi bất cứ lúc nào cũng được.

Trong nháy mắt, Trương Cảnh Sơ kích động muốn nói ra những lời này, nhưng sợ rằng sẽ dọa cô.

Anh đè nén sự nhiệt tình trong lòng mình, dùng một giọng nói bình thản nói: “Học lái xe ở Mỹ cũng được, thuận tiện hơn so với ở trong nước, không cần phải đến trường học. Tôi có thể đưa cho cậu ngân hàng câu hỏi về giấy phép ở New York trước, chờ cậu thi xong, tôi có thể dạy cậu học lái xe.” Anh suy nghĩ một chút rồi nói thêm một câu: “Hoặc cậu có thể tìm bạn cùng phòng dạy cho cậu cũng được.”

“Ừm, cảm ơn cậu, để Văn Tĩnh dạy mình là được rồi.” Tất nhiên là cô xấu hổ không muốn làm phiền anh rồi.

Hai người nói chuyện, đến vào trong tòa nhà của Đại học New York. Thủy Vân chờ anh đỗ xe xong, cùng nhau đi vào đại sảnh chờ thang máy. Đứng chung một chỗ cùng anh, cô mới nhận ra Trương Cảnh Sơ đã cao lên không ít. Khi còn học cấp ba, anh cao khoảng một mét bảy mươi tám, chỉ cao hơn cô khoảng mười centimet, bây thì ít nhất cũng phải một mét tám mươi ba rồi. Tất cả những thay đổi của anh như đang nhắc nhở cô đã bỏ lỡ anh khoảng thời gian lâu cỡ nào rồi.

Đúng lúc này, Sam bước tới. Nhìn thấy anh ta, Thủy Vân không khỏi co người lại, lui về phía sau một bước. Trương Cảnh Sơ ôm lấy vai cô, lạnh lùng nhìn Sam một cái. Người đàn ông to lớn ngây ngốc nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của người đàn ông phương Đông, nhưng anh ta vẫn cứng đầu đi tới nói: “Xin chào, đừng lo lắng, tôi chỉ muốn nói câu xin lỗi thôi.”

Thấy thái độ tích cực của anh ta, sự căng thẳng của Thủy Vân cũng thả lỏng, không muốn so đo với anh ta nữa.

“Không sao cả.” Coi như bỏ qua chuyện này đi.

Sau khi nói lời xin lỗi xong, Sam đi về phía cầu thang bên cạnh, anh ta luôn thích vận động. Nhưng trước khi rời đi, anh ta liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, nói thêm một câu: “Nếu em thay đổi ý định trước Giáng sinh, hãy nhớ rằng tôi luôn sẵn sàng.” Có nghĩa là nếu Thủy Vân thay đổi ý định trước Giáng sinh, thì có thể đến gặp anh ta.

Trương Cảnh Sơ siết chặt ngón tay đang ôm bả vai cô, nhìn chằm chằm vào Sam cho đến khi biến mất, ghé sát vào tai cô, hơi thở khiến người khác tê dại, không hiểu sao cô cảm thấy giọng nói của anh có chút ý đồ.

“Tối nay chúng ta có thể ăn tối cùng nhau không?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.