(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trương Cảnh Sơ gần như đã thức trắng cả một đêm, cứ cách nửa tiếng là anh kiểm tra nhiệt độ cơ thể của cô. Vốn dĩ anh định đứng dậy vào lúc sáng sớm để pha cho cô một chén thuốc, nhưng đến khi trời tờ mờ sáng thì anh đã ngủ thiếp đi vì không thể chống lại được cơn buồn ngủ đã tích tụ lại trong suốt mấy tháng qua.
Khi Thủy Vân tỉnh dậy, trời đã hửng sáng, nhưng tấm rèm vừa dày vừa nặng đã che khuất ánh sáng khiến cho khái niệm về thời gian và địa điểm của cô trở nên mờ mịt vô tận. Lúc này, cơn sốt của cô cơ bản đã được giảm bớt chỉ là cô còn hơi mơ màng. Lúc mở mắt ra, cô nhìn thấy tay mình vẫn nắm lấy tay của Trương Cảnh Sơ, đối mặt với dung nhan đang say ngủ của người thanh niên. Nước da của anh vẫn trắng nhưng không còn tái nhợt như trước nữa. Nhưng mà cho dù có ấm áp và khỏe mạnh hơn thì cũng khó có thể che dấu được sự mệt nhọc.
Cô chưa từng gặp lại Trương Cảnh Sơ đã sáu năm rồi, nhưng cô cảm thấy nếu như người thiếu niên đó đã trưởng thành thì chắc hẳn sẽ là dáng vẻ như hiện tại.
Đây là lần đầu tiên cô mơ thấy Trương Cảnh Sơ kể từ khi lớn lên. Cô suy nghĩ trong sự mơ hồ, cô khẽ vuốt ve gương mặt tinh tế của người thanh niên rồi cúi người hôn xuống ấn đường của anh. Anh ăn mặc có hơi phong phanh, khi ngủ còn hơi run rẩy, có lẽ là vì hơi lạnh.
Thủy Vân vén chăn ra bọc thân thể của anh và cô cùng một chỗ với nhau, bầu ngực tròn trịa dán ngay vào lồng ngực rắn chắc của anh nhưng cô lại hoàn toàn không để ý. Thật ra, Trương Cảnh Sơ vẫn luôn lo lắng cho bệnh tình của cô nên anh ngủ cũng không được sâu cho nên vào lúc cô hôn anh thì anh cũng đã tỉnh lại rồi.
Tuy nhiên anh còn chưa kịp mở mắt ra thì thân thể của cô đã dán sát vào người anh. Lúc đó anh mới biết là cô còn chưa tỉnh hẳn, nhưng anh thật sự không biết nên giải thích với cô như thế nào với tình trạng hiện tại cho nên anh chỉ có thể nhắm mắt ngủ.
Thân thể của cô gái lộ ra gần như toàn bộ, cô còn thoải mái cọ vào người anh mấy cái rồi còn cố tìm ra một tư thế thoải mái nhất để cuộn mình lại. Người đàn ông vừa mới tỉnh dậy lúc sáng sớm không thể nhịn được sự trêu chọc như thế. Khi thân thể ấm áp của cô cọ vào người anh, dường như chỉ trong nháy mắt Trương Cảnh Sơ đã cứng lên. Một cây gậy nóng rực đặt ngay trên đôi chân của cô, không hề có chỗ che giấu. Anh cảm thấy vô cùng xấu hổ nhưng mà dương v*t lại không chịu nghe theo sự sai khiến của anh, thậm chí đột nhiên còn động đậy ở chỗ chân của cô.
Lúc này, Trương Cảnh Sợ còn không dám ‘tỉnh lại’ nên anh chỉ đành giả vờ nhắm mắt ngủ. Anh căng thẳng đến mức lông mi bắt đầu run lên nhưng cô gái vẫn chưa hề chú ý đến.
Yo, thì ra vẫn là mộng xuân.
Cảnh tượng trước mắt quá sức tưởng tượng cho nên Thủy Vân thậm chí còn không ngờ rằng đây có thể không phải là mơ.
Nếu như ở trong mơ thật thì chắc hẳn muốn làm gì với anh cũng có thể làm được đúng không?
Cô muốn nhìn thấy thân thể trần trụi của anh cho nên cô cởi cúc áo ngủ của anh ra, tiếp đó cô lại cởi quần ngủ của anh để lộ chiếc quần lót CK sắp bị cây gậy chọc thủng.
Cô rất kinh ngạc khi phát hiện Trương Cảnh Sơ ‘trong mơ’ đã trưởng thành rồi, dáng người cũng không còn giống như kiểu *bạch trảm kê vào thời niên thiếu nữa. Cơ thể anh thuôn dài, trông không quá vạm vỡ. Trên bụng anh còn có *đường nhân ngư rất hoàn mỹ cùng với cơ bụng như ẩn như hiện.
*Bạch trảm kê: là một món ăn đặc trưng dân tộc của Trung Quốc và là một món ăn Quảng Đông cổ điển, sau này thịnh hành trong các món ăn miền Nam. Gà trắng có hình dáng đẹp, da vàng, thịt trắng, thịt mềm, thơm ngon, mùi vị rất thơm và rất ngon.
*Đường nhân ngư hay còn gọi là vân ngư, tên khoa học chính thức là "cơ xiên ngoài", dùng để chỉ hai đường hình chữ V ở hai bên bụng của nam giới sát phần trên của xương chậu
Xì, nhìn qua trông dáng người này rất có năng lực. Vì là ở trong mơ nên cô cũng chẳng cảm thấy thẹn thùng khi có ý nghĩ tình dục như vậy.
Thủy Vân sờ lên núm vú màu nâu nhạt của Trương Cảnh Sơ, cô cầm lấy nó rồi trêu chọc nó khiến cho nó cứng lên giống như viên đá nhỏ. Trương Cảnh Sơ phải cắn răng mới nhịn được sự kích thích đến mức muốn phát ra tiếng rên rỉ. Cho dù anh có thể cố chịu không kêu ra tiếng nhưng anh thật sự không thể khống chế nổi sự run rẩy của thân thể và biểu tình của anh dần dần tan vỡ bởi sự ăn mòn của tình dục.
Cô gái cười hì hì một tiếng, bàn tay của cô lại chậm rãi trượt xuống dưới chạm vào đường nhân ngư và cơ bụng mà cô thèm thuồng từ lâu. Cô trượt đi trượt lại dọc theo đường nét trên bụng của anh, Trương Cảnh Sơ thật sự không thể nhịn được nữa nên tiếng thở dốc ồ ồ bật ra khỏi miệng. Một bên cô vừa sờ lên cơ bụng của anh còn một bên thì hôn lên đôi môi khô khốc của anh. Anh không hề chống cự lại nữa mà buông lỏng răng ra để cho lưỡi của cô xâm nhập vào bên trong khoang miệng của anh, dây dưa cùng một chỗ với anh. Mới đầu anh để mặc cho cô hôn, nhưng dần dần anh không thể áp chế được khát vọng đã kìm nén từ lâu nữa nên anh đã dịu dàng hôn đáp trả lại cô, cùng cô triền miên.
Nếu không phải do tay của cô làm loạn thì đây chỉ là một chiếc hôn dịu dàng đến đỉnh điểm mà không mang theo một chút tình dục nào khi hôn. Thế nhưng tay của cô cứ lui xuống khiến cho hương vị của nụ hôn dần dần thay đổi. Trương Cảnh Sơ không thể nhịn được mà mút mạnh lấy môi cô như thể muốn nuốt chửng lấy cô.
Khi nghe thấy tiếng hô hấp của anh, Thủy Vân cũng động tình. Cô tránh đi nụ hôn quá mạnh của anh rồi trượt thân mình xuống dưới cắn mút hầu kết đang rung rung của anh.
Khi anh bắt đầu rên rỉ, tay cô xuống phía dưới cầm lấy dương v*t đang đứng thẳng lên của anh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");