Cho Ta Nhuộm Sắc - Tinh Chi Tạp Vũ

Chương 33: Trước không có, sau này cũng không




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chơi đùa mà thôi. Nét mặt của chàng thiếu niên bỗng chốc tái mét. Quả thật trước giờ anh chưa từng hỏi cô, anh coi việc cô thích anh là điều hiển nhiên.

Lần rung động đầu tiên của anh, cái ôm đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, lần đầu anh thân mật như vậy với người khác như vậy. Nhịp tim đập thình thịch quý báu của chàng thiếu niên lại được cô cho biết mọi thứ chỉ là chơi đùa mà thôi. Làm sao anh có thể tiếp nhận cho được?

Nhưng điều đáng buồn hơn là anh phát hiện, cho dù bị sỉ nhục cỡ này, anh vẫn muốn ở bên cạnh cô.

Khóe miệng của chàng trai nhếch lên vẻ trào phúng: “Ha… hoá ra anh đối với em mà nói chỉ là chơi đùa. Sao vậy, trêu anh vui lắm sao? Bây giờ sao lại không muốn đùa anh nữa? Có đồ chơi mới rồi ư?”

Thuỷ Vân thấy anh như vậy thì đau xót trong lòng.

Nhưng không ngờ một giọt nước mắt lại trào ra từ khóe mắt anh, bỗng dưng anh quỳ trước mặt cô, kéo tay cô: “Vân Vân… em đừng đối xử với anh như vậy. Em đã chơi lâu như vậy rồi, thật sự không muốn anh ư? Em hãy nhìn anh đi, anh… anh rất dễ xơi. Em muốn thế nào cũng được. Anh xin em đó…”

Giây phút ấy, hình như có thứ gì đó sụp đổ. Dưới đầu gối của đàn ông là vàng, cho dù có yêu một người đi chăng nữa thì cũng không nên trả giá bằng tôn nghiêm của mình.

Trái tim của Thuỷ Vân đau nhói, cô đang hủy hoại Trương Cảnh Sơ. Cô không ngờ anh lại không thể buông tay, ngay cả địa ngục thì anh cũng muốn đi chung với cô.

Thuỷ Vân cố giả bộ lạnh lùng, rốt cuộc cũng không chịu nổi, nước mắt rơi lã chã xuống bàn tay anh, như thiêu đốt tâm can anh vậy. Thôi đi, cho dù khó mở miệng thì cô cũng đành nói thật với anh vậy.

Thuỷ Vân đỡ Trương Cảnh Sơ đứng lên, giúp anh phủi sạch đất trên đầu gối. Anh không hiểu, sao một người vừa dịu dàng vừa tuyệt tình được thế này?

“Trương Cảnh Sơ, sau này anh đừng cầu xin người khác như vậy, bất kỳ ai cũng không đáng để anh làm vậy đâu.”

Chàng thiếu niên mơ màng gật đầu.

“Xin lỗi, em đã lợi dụng anh.” Thuỷ Vân khó khăn tìm từ: “Em… mắc bệnh trầm cảm vào hai năm trước. Sau khi gặp anh, em từng… nằm mơ rất nhiều, tất cả đều liên quan đến anh. Lúc đó, em không cảm nhận được gì cả. Nhưng lúc ở bên cạnh anh, em cảm giác như mình đang sống…”

Cô nói đứt quãng, không đầu không đuôi. Nhưng không biết làm sao mà anh lại nghe hiểu toàn bộ.

“Trương Cảnh Sơ, em là người vô dụng, cũng là người hèn hạ. Em không dám nói thích anh vì em cơ bản không dám nghĩ đến sau này. Em chỉ đang làm mọi thứ theo bản năng để có thể giúp em thoát khỏi biển khổ… sống bên cạnh anh là như vậy, rời khỏi thành phố B cũng là thế.”

“Không phải đâu, em không hề vô dụng…” Chàng thiếu niên không biết làm sao để an ủi cô, tất cả ngôn ngữ đều trở nên bất lực.

Cô cũng là người đáng thương. Lúc ở bên cạnh cô, sao trước giờ anh không để ý những chuyện này? Anh có vẻ tự trách, nhưng lúc này có nói thêm gì cũng vô ích.

Anh nên yêu cô không? Anh nên hận cô không? Trong lòng của Trương Cảnh Sơ dấy lên cơn bão cực lớn. Nhưng trước không có, sau này cũng không, anh có thể làm sao đây.

Tình yêu không trong sáng và lòng thù hận không thể thuyết phục chính mình. Nếu không thể yên tâm thì đành chịu giày vò mà sống.

“Cho nên Trương Cảnh Sơ, anh hãy quên em đi. Em sắp đi Mỹ rồi. Em thật sự không đáng đâu, anh nhất định sẽ gặp được người tốt hơn em gấp nhiều lần. Em không cách nào ở bên cạnh anh, nhưng em tin anh đáng có được mọi thứ tốt đẹp trên thế gian này. Chúng ta đều nhìn về phía trước đi, anh nhất định phải sống cho thật tốt… Nếu không thì em cũng không cách nào yên tâm cho được.”

Cô gái khóc đến thở hồng hộc, anh muốn ôm lấy cô và an ủi nhưng lại không dám vươn tay ra. Anh đã không còn tư cách nữa.

Trương Cảnh Sơ không phải là hoàn toàn không biết gì về bệnh trầm cảm. Chị họ của anh chính vì bệnh trầm cảm mà nhảy lầu tự tử, giờ người đã mất. Anh không hiểu căn bệnh này sao có thể đáng sợ đến vậy, khiến người ta không muốn sống nữa.

Anh sợ cô lại làm ra chuyện cực đoan gì đó, không dám tới kích thích cô. Cho nên cũng đành nghe cô nói gì thì là như thế, cho dù yêu cầu của cô vô cùng hoang đường.

“Trương Cảnh Sơ, anh nhất định phải quên em đi.”

Với ánh mắt tha thiết của cô, anh gật đầu. Làm sao có thể, chắc cả đời này anh cũng không cách nào quên được.

“Trương Cảnh Sơ, anh xoá Wechat của em đi.”

Cô nhìn anh ấn nút xoá. Lịch sử trò chuyện của họ, hồi ức ngọt ngào mà Trương Cảnh Sơ trân trọng, hoàn toàn trống rỗng giống như chúng chưa từng tồn tại.

Lúc này, anh còn buồn hơn khi nghe cô đi Mỹ. Cô thật sự rất nhẫn tâm, ngay cả một chút hồi ức cũng không muốn cho anh giữ lại.

“Trương Cảnh Sơ, anh nhất định phải sống cho thật tốt đó.”

Anh cố gắng vặn ra nụ cười, dịu dàng nhìn cô và gật đầu. Không có cô, anh chẳng thể sống tốt được.

“Tạm biệt, Trương Cảnh Sơ. Cảm ơn anh… còn có… em xin lỗi.”

Trương Cảnh Sơ không biết mình trở về nhà bằng cách nào, ký ức hôm đó hoàn toàn mơ hồ. Anh dán một tờ giấy trên cửa phòng mình ‘Tôi cần yên tĩnh, đừng làm phiền!’ Hai ngày sau anh cũng không ra khỏi phòng.

Anh đi rồi, Thuỷ Vân ngồi xổm tại đó, khóc cạn nước mắt. Cô buồn bã nhưng lại thấy thanh thản. Cô nghĩ không có cô thì có lẽ anh sẽ trở lại là Trương Cảnh Sơ của trước đây…

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.