Chờ Ngày Em Nói Lời Yêu Anh

Chương 44: Trịnh gia gặp khốn




Phu nhân… Phu nhân ơi… Có chuyện rồi…

Huệ Nhã nhìn điệu bộ hoảng hốt của thím Quyên, trong lòng nổi lên cơn sóng bất an, linh tính mách bảo điềm chẳng lành.

- Thím hãy bình tĩnh… Có chuyện gì?

- Dạ thưa… Bên dưới… Bên dưới có…

Khi thím Quyên còn đang lắp bắp chưa nói rõ lời, Huệ Nhã đã nhận ra phòng khách bên dưới có rất nhiều tiếng bước chân, ồn ào khó hiểu. Bà vội vàng men theo cầu thang đi xuống sảnh dưới nhà.

Có hơn một chục người đàn ông mặc âu phục đang đi lại khắp nơi cả trong lẫn ngoài dinh thự, đo đạc và ghi chép. Huệ Nhã hoang mang, đưa tay lên che miệng.

- Các người là ai?.. Quản gia Tề đâu rồi? Chuyện này là thế nào?

Tề Nại từ trong góc nhà, nét mặt tái nhợt đi đến. Nhưng khi ông ta còn chưa kịp trình bày thì một người đàn ông trong đám đông đã ra hiệu cho tất cả dừng lại. Nhìn cách ăn mặc có thể đoán được chức vụ của anh ta cao hơn những người kia.

- Trịnh phu nhân, xin lỗi đã khiến bà kinh động…

Anh ta tiến đến vị trí Huệ Nhã đang đứng, cử chỉ rất nhã nhặn và lịch sự, đưa tấm danh thiếp đến trước mặt bà.

- … Chúng tôi là người của tổ chức tín dụng quốc gia. Khoản nợ của Tập đoàn Bất động sản Ngân Xuyên vay mượn đã quá thời hạn thanh toán. Chúng tôi đến để tiến hành kiểm tra và tịch biên tài sản theo như quy định. Đây là văn bản chính thức, mời bà xem qua…

Huệ Nhã nhận lấy tập giấy tờ từ tay anh ta. Cơ thể bà tưởng chừng như trong một khoảnh khắc bị rút cạn hết sinh lực. Vẻ mặt của Huệ Nhã thất thần, tay vịn vào lan can cầu thang để trụ vững thân người.

Khi bà còn chưa kịp định thần thì tiếng chuông của điện thoại bàn ở giữa phòng khách reo lên. Âm thanh quen thuộc hôm nay sao nghe cũng thật kỳ dị, đáng sợ khó hiểu.

Thím Quyên nhấc máy, khuôn mặt trắng bệch quay sang nhìn bà chủ.

- Thưa phu nhân, là điện thoại của thư ký Vương…

Quản gia Tề dìu Huệ Nhã đến nghe điện thoại. Bên kia đầu dây, giọng Vương Thanh đều đều, cố che đậy nội tâm cũng đang bất ổn của anh.

- Phu nhân, ngài chủ tịch bị ngất, hiện đang nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện thành phố…

Chưa đợi thư ký Vương nói hết câu, điện thoại trên tay Huệ Nhã đã rơi xuống. Phần dây nối giữ ống nghe nằm chơi vơi trong khoảng không.

Huệ Nhã ngồi sụp xuống nền nhà, đầu óc quay cuồng mờ mịt.

*****

Khi Huệ Nhã đến được bệnh viện thành phố H, biển hiệu phòng cấp cứu vẫn còn sáng đèn.

Trịnh Hùng ngồi ở ghế chờ, cúi gầm mặt nhìn xuống nền nhà. Thư ký Vương tỏ ra bồn chồn, đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu.

Huệ Nhã nước mắt chảy dài trên má, ánh mắt vô cùng lo lắng, lay mạnh cánh tay con trai bà.

- Sao lại thành ra như vậy? Ba con có sao không?

- Vẫn chưa biết kết quả. Mẹ bình tĩnh lại đi.

Giọng nói của Trịnh Hùng vô cảm, nhấc tay tránh né, ra hiệu cho thư ký Vương đến an ủi bà.

Vương Thanh đến ngồi cạnh Huệ Nhã, lựa lời thuật lại sự tình và cố gắng trấn an bà.

- Ở công ty xảy ra vài chuyện không hay. Chủ tịch kích động quá mức nên ngất đi. Các bác sĩ và y tá trong đó đều đang cố gắng giúp ngài ấy. Xin phu nhân hãy kiên nhẫn chờ đợi.

Huệ Nhã vẫn nức nở mếu máo, lòng bà nóng như lửa đốt. Tiếng nấc nghẹn lại nơi cổ họng khiến lời nói thốt ra đứt quãng:

- Hức… Nếu ông ấy có mệnh hệ gì… hức hức… tôi biết phải làm sao…

Vương Anh rất hiểu tâm trạng của bà lúc này, bởi lòng anh cũng đang rất lo lắng cho chủ tịch. Ánh mắt khắc khoải của Huệ Nhã liên tục nhìn về phía cửa phòng cấp cứu.

Trịnh Hùng nhăn mặt, tỏ ra khó chịu bởi tiếng sụt sùi mãi không dứt bên tai.

Gần hai tiếng sau, cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Huệ Nhã lấy khăn tay chặm nước mắt, bước đến trước mặt vị bác sĩ vừa mới bước ra.

- Tôi là vợ của bệnh nhân. Ông ấy có sao không bác sĩ?

Vị bác sĩ tuổi trung niên, trên trán lấm tấm mồ hôi. Ông nhìn vào khuôn mặt lo lắng, hồi hộp của Huệ Nhã, chậm rãi trả lời.

- Ông nhà đã qua cơn nguy kịch, không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng… Ông ấy đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, không biết khi nào sẽ tỉnh lại.

Sắc mặt Huệ Nhã tái đi khi nghe xong kết quả thông báo của bác sĩ. Hai tai bà trở nên lùng bùng, cảnh tượng trước mắt tối sầm lại.

- Phu nhân… Phu nhân, bà có sao không?

Vương Anh đỡ lấy Huệ Nhã lúc này đã ngất xỉu, không còn biết trời đất gì nữa.

- Phiền anh chăm sóc bà ấy hộ tôi.

Giọng Trịnh Hùng khản đặc, hắn đứng dậy bỏ đi. Mặc cho thư ký Vương gọi với theo, bước chân hắn không hề ngừng lại.

Hắn lái xe bạt mạng trên xa lộ. Chiếc xe vun vút lao đi không xác định điểm đến. Còi xe xung quanh kêu inh ỏi cũng không thể làm hắn bận tâm.

Đến chiều tối, hắn cho xe tấp vào một vũ trường. Trịnh Hùng ngồi ở ghế quầy pha chế, nốc hết ly rượu này đến ly rượu khác. Tiếng nhạc chát chúa đinh tai cũng không thể phân tán nổi suy nghĩ bủa vây trong đầu hắn. Miệng hắn không ngừng lầm bầm chửi rủa:

- Khốn kiếp…

Những người khác nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của Trịnh Hùng cũng không dám lảng vảng đến gần.

Rượu mạnh cay xè như muốn thiêu đốt tâm can hắn, như ngọn đuốc mồi làm cháy phừng lên lửa hận tình thù.

Bàn tay hắn siết chặt, móng tay đâm vào da thịt đến rướm máu.

Là ai đã khiến hắn thành ra bộ dạng này? Là ai đã lấy đi tất cả mọi thứ thuộc về hắn? Là ai…? Là ai…?

Đôi mắt Trịnh Hùng đỏ ngầu, toát ra cái nhìn gian ác, như thể hắn vừa thực hiện một giao dịch bán linh hồn cho quỷ dữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.