Y Linh ngồi trên giường, ôm chiếc gối vào trong lòng. Cô biết Từ Hồng Quân đang ở thư phòng dưới nhà. Anh đã lấy lý do cần phải làm việc mà nhốt mình trong đó để tránh mặt cô. Hai người đã chiến tranh lạnh với nhau được bốn ngày. Ban đầu chỉ thờ ơ, lạnh nhạt, về sau thì im lặng hoàn toàn.
Y Linh biết là mình đã cư xử quá trẻ con, không suy nghĩ thấu đáo đến hậu quả của việc mình làm. Cô muốn trêu chọc anh nhưng lại quên mất bản thân chưa từng cho anh cảm giác an toàn về mối quan hệ của hai người.
Đêm qua, Từ Lục Khiêm đưa anh về, không quên ném cho cô ánh mắt ghét bỏ. Nhưng tâm trí của Y Linh lúc đó đã không còn chỗ trống để quan tâm đến thái độ của anh ta nữa.
Y Linh rất ghét phải ngửi mùi rượu nồng nặc trên người của Từ Hồng Quân, nhưng cô không giận anh mà lại thấy giận chính mình. Anh chỉ uống say một khi cảm thấy rất đau lòng. Cô thật không ngờ một phút thiếu suy nghĩ của bản thân lại khiến anh cảm thấy tổn thương đến như vậy.
Y Linh đã biết mình yêu Từ Hồng Quân từ lúc cô chấp nhận trở thành người phụ nữ của anh. Nhưng tính cách kiêu ngạo và cái tôi quá lớn lại khiến cô cố chấp không thừa nhận, chưa một lần bày tỏ.
Nếu hai người yêu nhau thì chỉ cần nhìn cử chỉ và hành động cũng sẽ biết được tình cảm của người kia, nhưng một lời nói ra sẽ khiến đối phương cảm thấy ấm áp và an lòng hơn.
Mặc cho sự ngang ngược của cô, Từ Hồng Quân lúc nào cũng nhường nhịn. Người ta nói, nếu quen một người lớn hơn mình nhiều tuổi sẽ được cưng chiều như một em bé quả thật không sai.
Sáng nay khi Y Linh đi làm thì Từ Hồng Quân vẫn chưa thức dậy. Đoán chắc hôm nay anh cũng không đến công ty nên cô ra ngoài mới hai tiếng đã liền trở về. Sau nửa tiếng suy nghĩ và lấy can đảm, Y Linh đứng dậy đi xuống tầng dưới. Nếu không mau chủ động giảng hoà với anh thì người hối hận nhất định sẽ là cô.
Y Linh gõ lên cửa mấy cái, không đợi người bên trong trả lời đã vặn tay nắm cửa. Chẳng biết vô tình hay cố ý mà cửa thư phòng lại không khoá.
Từ Hồng Quân đang ngồi đọc sách trên ghế đệm dài. Anh nhận ra Y Linh mới bước vào, nghe thấy tiếng khoá trái cửa nhưng vẫn ngồi im không phản ứng.
Cô đi đến phía sau ghế, cúi người nhẹ nhàng ôm Từ Hồng Quân. Y Linh đợi một lúc mới bắt đầu nài nỉ.
- Em xin lỗi… Em đã biết sai rồi. Anh đừng giận nữa mà…
Từ Hồng Quân vẫn dán mắt vào trang sách, tỏ ra dửng dưng với cô. Hơn chục giây sau, khi anh nhận ra cô vẫn cố chấp không buông tay khỏi người anh, Hồng Quân mới lạnh lùng lên tiếng.
- Em về phòng đi. Anh muốn ở một mình.
Y Linh không nghe lời, hôn lên phía sau gáy rồi dịu dàng thì thầm vào tai anh.
- Hồng Quân… Em yêu anh.
Nhìn ngón tay đang lật trang sách hơi khựng lại, khoé môi cô khẽ mỉm cười.
Biết lòng Từ Hồng Quân đã xao động, Y Linh vòng ra phía trước ngồi xuống bên cạnh anh. Đôi tay nhỏ khẽ lay nhẹ cánh tay anh.
- Nghe em nói một chút có được không? Xin anh…
Từ Hồng Quân không trả lời nhưng anh gấp quyển sách trong tay lại để lên bàn, tỏ ý đang lắng nghe.
- Em thật sự chỉ xem Trác Nguyên là bạn bè thân thiết thôi. Anh mới chính là người mà em yêu. Em chắc chắn bản thân không làm chuyện gì có lỗi với anh, dù chỉ là trong suy nghĩ. Anh tin em có được không?
Ánh mắt Từ Hồng Quân nãy ngờ vẫn nhìn vô định về phía trước chuyển sang nhìn vào đôi mắt đang mở to của Y Linh. Bộ mặt ăn năn hối lỗi của cô cố tình sát lại gần mặt anh.
- Hồng Quân… Em không cố ý làm anh đau lòng. Tha thứ cho em được không?
Anh ngắm vẻ mặt đáng yêu đang tha thiết chờ đợi của cô, trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng bên ngoài lại giữ lấy bộ dạng nghiêm nghị.
- Được rồi. Nếu em đã nói xong thì mau về phòng đi.
Từ Hồng Quân thôi không nhìn cô nữa, anh giơ tay định lấy quyển sách trên bàn để tiếp tục đọc thì cô gái kia lại nhanh hơn, chui vào ngồi trong lòng anh.
Anh nghiêng mặt sang một bên tránh né nụ hôn của cô. Từ Hồng Quân trong lòng đã nguôi giận nhưng lại không muốn tỏ ra quá dễ dãi với Y Linh. Bản thân anh cũng cần có lúc nghiêm khắc để cô gái bướng bỉnh này trở nên ngoan ngoãn hơn. Anh khẽ hắng giọng, lạnh lùng nói:
- Em còn muốn gì nữa đây?
Y Linh bĩu môi, đôi mắt sáng khẽ chớp vài cái, giọng điệu vừa hờn dỗi vừa trách móc.
- Anh thật quá đáng… Em đã biết lỗi rồi mà anh vẫn lạnh nhạt với em sao?
Từ Hồng Quân không trả lời, anh xoay mặt đi lảng tránh ánh mắt long lanh đang nhìn chằm chằm vào anh. Bộ dạng ngây thơ dịu dàng làm nũng đó của cô là thứ vũ khí nguy hiểm có khả năng phá vỡ sự kiên định của anh.
Y Linh khẽ mỉm cười, ánh mắt loé lên một tia tinh ranh. Sự cố chấp của anh không thể đem so với cô được. Nửa tiếng trước cô đã tính toán đến việc này rồi, cũng đã nghĩ ra cách để anh phải ngoan ngoãn khuất phục.