Chờ Ngày Em Nói Lời Yêu Anh

Chương 31: Trái tim yếu đuối




Nếu không có cuộc gọi của trợ lý kinh doanh nhắc Y Linh về cuộc hẹn lúc hai giờ chiều nay với bên đối tác thì chắc giờ này cô vẫn chưa muốn thức dậy. Dù rằng đã là chín giờ ba mươi lăm phút sáng.

Cô tự chửi thầm trong lòng, cũng tại Từ Hồng Quân mà tối qua đến hơn ba giờ sáng cô mới thật sự được ngủ say giấc.

Không có tiếng động bên ngoài phòng khách, cô đoán chắc anh đã đi về lúc cô còn ngủ.

Cô mở cửa phòng ngủ nhìn ra và biết mình đã sai hoàn toàn. Từ Hồng Quân vẫn còn ngủ trên sô pha nhà cô.

Y Linh đến ngồi xuống ghế đối diện, phân vân không biết có nên đánh thức anh hay không.

Thời tiết sáng hôm nay có vẻ rất đẹp. Nắng ấm chiếu xuyên qua màn cửa sổ tạo thành những mảng tranh tối tranh sáng trên sàn nhà. Y Linh ngắm nhìn gương mặt điển trai của Từ Hồng Quân đang say sưa trong giấc nồng. Một cảm giác rất đỗi nhẹ nhàng và yên bình.

Anh vẫn toát lên vẻ quyến rũ, phong trần thu hút sự chú ý của cô hệt như lần đầu Y Linh trông thấy anh. Cô không biết mình đã vô thức mỉm cười từ lúc nào.

Y Linh đứng dậy tiến đến gần anh:

- Ngài chủ tịch, anh không về nhà đi làm hay sao?

Cô đợi một chút vẫn không thấy anh trả lời liền cuối xuống lay nhẹ cánh tay anh:

- Hồng Quân...

Đến lúc này Y Linh mới nhận ra cơ thể anh nóng hơn bình thường. Cô ngồi xuống, mu bàn tay chạm nhẹ lên trán của anh, quả nhiên là anh bị sốt. Y Linh đưa tay áp vào mặt anh lay nhẹ, nhận ra hơi thở của anh nặng nề và yếu ớt.

- Hồng Quân, anh mau dậy đi. Anh có sao không?

Đôi mắt của Từ Hồng Quân mơ màng hé mở. Anh nhìn thấy vẻ mặt của Y Linh đầy lo lắng. Khoé môi anh cong lên, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đang áp trên mặt mình.

- Anh không sao đâu. Chỉ thấy hơi mệt một chút.

Dường như Y Linh đã quên mất, chỉ mới đêm qua cô còn một mực xa lánh anh, kiên quyết cự tuyệt. Vậy mà bây giờ lòng cô lại đang rất quan tâm, lo lắng cho Từ Hồng Quân.

- Em đưa anh đến bệnh viện nhé?

Anh khẽ lắc đầu, tỏ ý không muốn. Y Linh nhìn biểu hiện của anh xem chừng đang rất khó chịu trong người.

Trong lòng cô lúc này cảm thấy khá bối rối, không biết nên làm thế nào. Y Linh chưa từng chăm sóc người ốm, cũng không biết nấu ăn, hơn nữa lại sắp có việc phải ra khỏi nhà. Suy nghĩ một chút, cô lại nhẹ nhàng hỏi anh:

- Vậy em đón xe đưa anh về nhà được không? Chiều nay em còn có việc ở cửa hàng. Về nhà sẽ có người chăm sóc anh tốt hơn.

Từ Hồng Quân gượng ngồi dậy, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô đầy dứt khoát:

- Anh chỉ đồng ý về khi nào em chấp nhận quay lại với anh thôi.

Hai người im lặng nhìn nhau vài giây. Sau đó, Y Linh xoay mặt đi, chậm rãi trả lời:

- Chuyện đó thì không được.

Lúc quay đầu lại, chạm phải ánh mắt mất mát của Từ Hồng Quân, trái tim cô lại phải buông giáp đầu hàng.

- Anh vào phòng của em nằm nghỉ đi. Đừng nằm đây nữa.

Y Linh dìu anh vào phòng ngủ, chỉnh lại nhiệt độ điều hoà thích hợp, rồi chuẩn bị nước ấm giúp anh làm mát người. Nhìn bộ dạng mỏi mệt, khuôn mặt đỏ lừ của Từ Hồng Quân, trong lòng cô không khỏi áy náy. Những ngón tay của cô khẽ vuốt ve bàn tay anh, giọng nói nhỏ nhẹ đầy bứt rứt:

- Hồng Quân, em xin lỗi. Đúng ra đêm qua không nên để anh ngủ ngoài phòng khách như vậy...

Anh khẽ lắc đầu, có ý bảo cô đừng bận tâm. Y Linh dán miếng chườm hạ sốt lên trán anh xong thì đứng dậy, định vào nhà bếp mở tủ lạnh lấy hộp sữa. Bàn tay cô liền bị anh níu giữ lại:

- Em đừng đi...

Giọng nói của anh thều thào rất nhỏ nhưng bàn tay nắm lấy tay cô lại rất chặt.

Y Linh ngồi xuống giường, kéo tấm chăn đắp trên người anh ngay ngắn trở lại. Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, giọng nói dịu dàng cố vỗ về người đàn ông đang muốn làm nũng với cô:

- Em có cuộc hẹn bắt buộc phải đi. Anh chịu khó ở đây một mình có được không? Nếu có chuyện gấp thì anh cứ gọi cho em.

Từ Hồng Quân vẫn muốn năn nỉ cô ở lại. Y Linh trông thấy bộ dạng đó của anh, không khỏi buồn cười. Người đàn ông này ngày thường rất trưởng thành, trầm tính mà lúc này cứ cư xử như trẻ con.

- Em sẽ tranh thủ về sớm. Anh ngủ một giấc dậy sẽ lại thấy em ở đây thôi.

Từ Hồng Quân miễn cưỡng gật đầu, tay vẫn không chịu buông tay. Đôi mắt lim dim từ từ khép lại, xem chừng anh cũng đã buồn ngủ lắm rồi.

Y Linh đợi khi nghe thấy tiếng thở đều đều phát ra, cô mới nhẹ nhàng gỡ tay anh, rón rén bước khỏi phòng để sửa soạn chuẩn bị cho cuộc hẹn. Lúc sau cô quay lại đặt hộp sữa cùng tờ giấy ghi chú nhỏ lên tủ đầu giường. Y Linh đứng quan sát, thấy anh có vẻ đã ngủ rất say. Cô chợt trầm ngâm suy nghĩ về chuyện của hai người, bất giác tự mỉm cười với chính mình.

Cánh cửa phòng khép lại rất khẽ, Y Linh nhẹ nhàng rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.