Từ Hồng Quân nổi tiếng phong lưu nhưng anh yêu ghét lại rất dứt khoát. Anh chỉ đến với người mới khi đã đoạn tuyệt hoàn toàn với người cũ.
Từ Lục Khiêm trước mặt mọi người yêu chiều, nịnh nọt bạn gái nhưng sau lưng lại làm ra không biết bao nhiêu chuyện không chung thủy.
Mấy gã đàn ông trong phòng đều đã quá quen thuộc với cảnh tượng trước mắt.
Doãn Trí Hiếu buông lời châm chọc:
- Anh đã có Tống Nhược Lan xinh đẹp ở bên cạnh rồi mà vẫn chưa biết hài lòng. Quả là người đàn ông tham lam.
Cao Minh khẽ cười hừ một tiếng:
- Trí Hiếu, cậu còn không biết lý do hôm nay cậu ta đến đây sao. Mấy ngày trước bảo với bạn gái là đang áp lực công việc nên hủy hẹn với người ta. Xui xẻo thế nào lại bị Tống tiểu thư phát hiện cậu ta đang ở khách sạn cùng với áp lực lớn đè trên người. Áp lực của cậu ta cao một mét sáu, nặng bốn mươi bảy ký.
Cả căn phòng vang lên tiếng cười khả ố. Cô người mẫu nhéo nhẹ một bên vành tai của Lục Khiêm, giọng điệu trách yêu:
- Anh thật là hư quá đó.
Từ Lục Khiêm cũng cười, cố tình bẻ lái sang chuyện khác nhưng chẳng có vẻ gì là xấu hổ trước việc được nói đến.
- Thôi nào mọi người, còn nhiều chuyện vui khác mà. Đừng nói đến mỗi chuyện của tôi như vậy chứ.
Cao Minh nãy giờ thấy Từ Hồng Quân ngồi trầm mặc không nói gì liền gợi chuyện, mong xua đi vẻ u ám trên gương mặt lạnh lùng của anh ta.
- Cậu thì đang rất hạnh phúc nhỉ? Nghe đâu hai người còn đang sống chung với nhau. Lần đầu tiên tôi thấy cậu yêu đương nghiêm túc như vậy đấy.
Quả nhiên nét mặt của Từ Hồng Quân giãn ra, khoé môi anh cong lên, uống cạn ly rượu vừa được Cao Minh mời.
Trịnh Hùng như chỉ chờ có cơ hội đề cập đến chuyện này, nhanh miệng chen vào:
- Anh còn nhớ chúng ta đã giao kèo những gì không?
Từ Hồng Quân điềm tĩnh nhìn thẳng vào mặt Trịnh Hùng, chậm rãi trả lời:
- Tôi nhớ. Cậu đã nói nếu tôi hẹn hò với Y Linh hơn ba tháng, tập đoàn của cậu sẽ không tranh giành dự án New World với bên tôi nữa.
Dừng lại một chút, anh nghiêm túc nói tiếp:
- Nhưng tôi muốn chúng ta hủy bỏ giao kèo đó có được không? Tôi với cậu cạnh tranh công bằng.
Nét mặt Trịnh Hùng méo xệch đi, nụ cười lệch một bên đầy ý mỉa mai:
- Anh là đang nói đùa với thằng em này phải không? Hay là anh thấy mình sắp thua nên muốn rút lui vậy?
Từ Hồng Quân nét mặt không suy chuyển, vẫn bình thản mà trả lời:
- Là tôi hôm đó đã suy nghĩ không thấu đáo mới đem tình cảm của mình ra đặt cược. Chuyện làm ăn lần này, cậu có thể nể mặt tôi mà để nó diễn ra bình thường có được không? Tôi không muốn Y Linh nghĩ tôi vì chuyện này mới ở bên cô ấy.
Đối nghịch với sự từ tốn của Từ Hồng Quân, Trịnh Hùng không giữ nổi bình tĩnh, hắn lớn tiếng quát lên, thái độ cũng không còn kiêng dè nể nang như trước.
- Tôi mặc kệ hôm đó anh nghĩ cái gì. Hoặc là anh nhận thua ngay bây giờ và mọi chuyện kết thúc. Hoặc là giao kèo tiếp tục và anh phải giữ lời. Đừng hòng mà giở trò với thằng này.
Mấy người trong phòng đang náo nhiệt bỗng dưng im bặt, đồng loạt tập trung nhìn về phía phát ra tiếng động.
Từ Lục Khiêm đứng dậy, mang chai rượu đến rót đầy ly của hai người, cố gắng xoa dịu tình hình.
- Thôi, thôi. Uống một ly rồi bình tĩnh lại nào. Đều là anh em cả, có gì đâu mà cãi nhau.
Cậu ta nâng ly mình về phía Trịnh Hùng, ra hiệu cùng uống:
- Giao kèo vẫn sẽ tiếp tục. Cậu không cần nổi nóng.
Trịnh Hùng khẽ hừ một tiếng, uống cạn ly rượu đầy. Tiểu Uyên ngồi bên cạnh vuốt ve, cố gắng làm hắn nguôi giận.
Từ Lục Khiêm nâng ly về phía anh họ, ra hiệu cạn ly.
- Anh trai, đã đến đây rồi thì vui vẻ lên đi chứ.
Từ Hồng Quân nhận ly rượu mời nhưng vẫn không nói gì. Ánh mắt đen sâu thẳm chìm trong suy nghĩ.
Nếu chỉ là chuyện của bản thân anh, anh nhất định sẽ không thèm chấp nhất với tên ranh ma kia, nhận thua cũng được, miễn là điều đó tốt cho người anh yêu.
Nhưng dự án sắp tới có liên quan đến sự cố gắng và nỗ lực của rất nhiều người trong tập đoàn. Ở cương vị chủ tịch, anh không thể hành động như một kẻ ích kỷ.
Không khí trong phòng rất nhanh náo nhiệt trở lại. Cô người mẫu đến ôm lấy cánh tay Từ Lục Khiêm, bộ dạng nũng nịu, nói nhỏ vào tai anh điều gì đó. Nụ cười trên mặt anh hiện ra đầy khoái trá.
Từ Lục Khiêm xin phép mọi người ra ngoài một chút rồi cùng cô nhân tình hí hửng rời đi. Mọi người ai cũng đoán được hai người đi tìm nơi riêng tư để vui vẻ với nhau.
Từ Hồng Quân nhìn đồng hồ. Đã gần mười hai giờ khuya. Anh định đứng dậy để đi về thì một cơn đau đầu khủng khiếp ập tới. Mọi thứ trước mắt trở nên mờ ảo. Âm thanh ồn ào trong phòng cũng trở nên ù ù không rõ ràng.
Từ Hồng Quân ngồi gục xuống ghế, ý thức dần mất đi. Tửu lượng bình thường của anh rất tốt, hôm nay lại uống không nhiều, không thể là do anh say được.
Nguyệt Nhi liên tục lay mạnh cánh tay anh:
- Chủ tịch Từ, anh không sao chứ?
Rất lâu sau vẫn không thấy anh trả lời, Nguyệt Nhi nhìn sang Trịnh Hùng, gật đầu mỉm cười đầy ẩn ý.
Trịnh Hùng nhe răng nở nụ cười đắc ý, ánh mắt vô cùng tàn độc.