Chờ Ngày Em Nói Lời Yêu Anh

Chương 53: 53: Hợp Tác




Ngón tay Trịnh Hùng gõ thành tiếng trên mặt bàn.

Tâm trạng của hắn đang rất sốt ruột vì chờ đợi.

Đã quá giờ hẹn mười phút nhưng người mà hắn cần gặp vẫn chưa đến.

Thêm năm phút nữa trôi qua, Trịnh Hùng nghe thấy tiếng mở khoá cửa và tiếng bước chân nặng nề chậm rãi tiến vào.

Hắn cẩn trọng quan sát nơi phát ra động tĩnh.

Dáng người cao lớn vạm vỡ xuất hiện trước mặt khiến Trịnh Hùng thở phào nhẹ nhõm.

Xem chừng Bạch Hải Sinh rất giữ lời, ông ta chỉ đến đây có một mình.

Đôi mắt diều hâu với cái nhìn sắc bén đảo một vòng quan sát kỹ lưỡng.

Căn phòng ở khách sạn này quả thật đã được trang bị cách âm rất tốt, có thể bỏ qua mối lo ngại bị nghe lén.

Trịnh Hùng dõi theo nhất cử nhất động của Bạch Hải Sinh, đợi ông đã yên vị ngồi xuống mới bắt đầu lên tiếng.

- Ông anh không được đúng giờ cho lắm nhỉ?

Bạch Hải Sinh khẽ cười, cơ mặt cử động làm cho đôi mắt xếch chếch lên trông gian manh.

- Tôi phải đi kiểm tra một vòng xung quanh trước khi đến đây… Để đảm bảo cậu không giở trò.

Trịnh Hùng hừ một tiếng bất mãn.

Xem ra Bạch Hải Sinh vẫn đang đề phòng hắn.

Nếu không có cặp mắt hiểm ác và cách nói chuyện bất cần, nhìn vào thái độ ôn hoà của Bạch Hải Sinh, thật khó để người khác biết được ông ta là một tay giang hồ tự do có máu mặt trong thế giới ngầm.

- Đừng mất thời gian nữa.

Vào thẳng vấn đề đi.

Bạch Hải Sinh vuốt ve bộ râu được cắt tỉa gọn gàng, tỏ ý không muốn dông dài.

Trịnh Hùng không dễ hẹn được ông ta đến đây, bèn nhẫn nhịn xuống giọng:

- Đại ca đừng nóng.

Phi vụ lần này nhất định ông anh sẽ có hứng thú.

*****

Bạch Hải Sinh sau khi nghe Trịnh Hùng trình bày cặn kẽ, nét mặt ông ta trầm ngâm suy nghĩ.

Ánh mắt sắc bén rọi thẳng vào mặt Trịnh Hùng như thể muốn dòm thấu tâm can của hắn.

Đột nhiên, ông ta bật cười thành tiếng lớn:

- Hahaaa… Kẻ không còn gì để mất như cậu đúng là chuyện gì cũng dám nghĩ đến.

Ông ta nghiền ngẫm một chốc lát rồi mới tiếp lời.

- Phi vụ lớn đấy… Quả thật tôi có hứng thú… Nhưng tôi làm việc vì tiền chứ không vì đam mê.

Tôi được lợi gì nếu hợp tác với cậu, hửm?

Bạch Hải Sinh nhún vai rồi chắp hai tay đan vào nhau chờ đợi.

Thấy ông ta đã cân nhắc đến vấn đề hắn đặt ra, Trịnh Hùng liền lấy lại vị thế cân bằng, ánh mắt kiêng dè đã vơi bớt đi nhiều phần.

- 30%, thấy thế nào?

Bạch Hải Sinh nghe thấy con số được đưa ra liền nhếch mép khinh bỉ.

- Quá ít.

60% thì tôi sẽ nhận vụ này.

Chân mày Trịnh Hùng nhíu lại, trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng không dám thể hiện quá lộ liễu ra bên ngoài.

Hắn cân nhắc thấy con số người đàn ông này đưa ra là rất vô lý.

- Đứng trắng trợn như vậy chứ lão Bạch.

Hmm… Thôi được, 50% thì sao?

- Không.

Bạch Hải Sinh thẳng thừng lắc đầu.

- Trịnh thiếu gia, để tôi nói cho cậu nghe.

Những thứ cậu muốn tôi chuẩn bị giúp cậu, chẳng phải món đồ dễ dàng mua được như bó rau hay con cá ngoài chợ.

Cậu lại không muốn có nhiều người biết đến kế hoạch, nên cậu tìm đến Bạch Hải Sinh này thay vì các băng đảng.

Điều đó chứng tỏ cậu cần tôi.

Cậu cần tôi, có hiểu không? Hửm?

Ông ta kết thúc câu nói bằng một nụ cười có phần thách thức.

Ba từ “cậu cần tôi” được ông ta nhấn mạnh.

Tông giọng của Bạch Hải Sinh trầm thấp, hơi khàn.

Lời ông ta nói rất chậm rãi, nghe như giải thích, nghe như đe doạ.

Trịnh Hùng biết rõ bản thân đang bị người đối diện áp đảo nhưng lời ông ta phân tích lại không sai.

Tay hắn hơi siết lại nhưng vẻ mặt vẫn cố tỏ ra thản nhiên.

- Được.

Vậy thoả thuận như thế đi.

Sau khi lấy được tiền tôi sẽ chia cho ông không thiếu một xu.

Bạch Hải Sinh khẽ giơ ngón trỏ lên, nét mặt ông ta xem chừng vẫn chưa thật hài lòng.

- Tôi còn một điều kiện…

Trịnh Hùng nhướn một bên chân mày, chờ đợi ông ta nói tiếp.

- … Tôi sẽ là người đi lấy tiền.

Xong việc sẽ đưa phần cho cậu không thiếu một xu.

Trịnh Hùng chửi rủa trong bụng, cơ mặt hắn co giật.

Lão già đa nghi chết tiệt, rõ ràng sợ hắn ôm tiền bỏ trốn.

Nhưng đến nước này rồi, cũng không thể làm được gì khác, Trịnh Hùng miễn cưỡng đồng ý.

- Đành vậy.

Tôi cũng không muốn làm mất hoà khí của đôi bên.

Cứ theo ý ông.

Bạch Hải Sinh nở nụ cười đắc chí.

Ông ta không nhìn thấy được nhân tính trong ánh mắt của kẻ đối diện.

Thế nên tốt hơn hết vẫn là phải nắm được cán dao.

Gần hai tiếng trôi qua, sau khi hai người đã bàn bạc xong xuôi chi tiết về kế hoạch sắp thực hiện, Bạch Hải Sinh chuẩn bị ra về.

Trịnh Hùng không đứng dậy tiễn ông ta, chỉ ngước lên nhìn thẳng vào mặt đối phương.

- Ông tuyệt đối phải cẩn trọng.

Kế hoạch này nhất định phải thành không được bại.

Bạch Hải Sinh nhếch mép bước đi.

- Tôi chờ tin tức từ cậu.

Đợi nghe thấy tiếng cánh cửa đã đóng lại, Trịnh Hùng ngả đầu ra sau ghế, nhắm mắt lại suy tính.

Hắn tưởng tượng đến khung cảnh sắp diễn ra, trên môi nở ra nụ cười ngạo nghễ.

Người đã khiến đời hắn thành ra như vậy sẽ phải trả giá.

Hắn sẽ báo thù, nhất định báo thù..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.